truyện tranh 18 trên xe buýt

Đọc truyện 18+ gái còn trinh khám phá bí mật vùng kín với kỹ thuật phá trinh bạn gái đọc phê lắm, bím của nàng ôi sao nó còn khít quá. Truyện phá trinh bạn gái siêu hay hấp dẫn Chào tất cả những ai đang theo dõi truyện của tôi. Hôm nay tôi sẽ đưa các bạn đến một câu chuyện khá hấp dẫn. Nói về cuộc phiêu lưu tình ái với các bạn học của mình. Sóng gió trên một chuyến xe buýt. Đăng lúc 05:20 | 08/10/2020. Xe buýt. viêm cánh. Xe bus. Hôi nách. sóng bắt đầu từ gió. Mời các bạn nghe Truyện ma audio - truyện kinh dị: Bắt Ma Đặc Công - Tạo Bạch - Q3 - Xe Buýt Tử Thần (Full) qua giọng đọc của phát thanh viên Tiểu Thiện Linh. Chúc các bạn nghe audio Bắt Ma Đặc Công - Tạo Bạch - Q3 - Xe Buýt Tử Thần (Full) vui vẻ! Vay Tiền Nhanh Chỉ Cần Cmnd Asideway. Chạng vạng tối, Liễu Địch lại đến trạm xe buýt nhỏ quen dương liễu cao lớn đã bắt đầu rụng lá, trên cành cây mềm mại là một màu vàng rực rỡ. Cây đinh hương rụng sạch lá từ lâu, cành cây khẳng khiu lay động trong gió thu, phảng phất đang mơ một giấc mộng của mùa xuân. Tấm biển sắt vẫn cô độc đứng ở đó, đón hết chuyến xe buýt này đến chuyến xe buýt khác. Tất cả vẫn như cũ, tựa hồ không có chuyện gì xảy ra, không có vụ tai nạn giao thông, không có máu chảy,không có linh hồn rời khỏi trần gian...Liễu Địch ngồi bên cạnh bồn hoa, đờ đẫn nhìn lá rơi quanh bệ xi măng. Lá rơi bị gió cuốn lên cao, phát tiếng kêu vi vu. Đó không phải là ngọn gió, mà là thầy Chương. Thầy đang đạp trên lá rơi, lắng nghe âm thanh của mùa thu. Liễu Địch phảng phất nghe thấy thanh âm trầm ấm quan thuộc " Lá thơm, nhưng mỗi phiến lá rụng đều có mùi của mặt trời!"" Thầy Chương!" Liễu Địch kêu lên một tiếng. Nhưng không ai trả lời cô, thầy Chương không thể trả lời, vĩnh viễn không thể trả lời cô. Chỉ có gió thu đang nghẹn ngào, lá rơi đang thở dài. Sau đó là một sư tĩnh lặng chết đây, khi Liễu Địch và thầy Chương ở nơi này đợi xe buýt,cô và thầy cũng thường trầm mặc không lên tiếng, nhưng vẫn luôn cảm thấy tâm linh của cả hai giao lưu bằng ngôn ngữ chân thành nhất. Còn bây giờ, thầy Chương đã đi một thế giới khác, để lại cô lẻ loi một mình ở bến xe. Cô có thể giao lưu với ai?Ngọn gió tối nhẹ nhàng thổi qua, mang theo mùi thơm của thức ăn không biết tản ra từ ô cửa ngôi nhà nào. Từng tốp học sinh đep cặp sách đi ngang qua Liễu Địch, để lại tiếng cười nói hân hoan. Đây là cảnh tượng quen thuộc như không thể quen thuộc hơn. Đây từng là thời khắc thư thái nhất, thanh thản nhất trong một ngày của Liễu Địch. Nhờ có thầy Chương bên cạnh, nên cô mới thư thái, cô mới thanh thản. Bây giờ, thầy Chương đi rồi, mang theo mọi thanh thản và thư thái. Liễu Địch chỉ còn lại sư cô độc không có người chia sẻ, cô độc đến mức có thể giết chết linh trời từ từ lặn xuống, Liễu Địch ngắm nhìn ánh hoàng hôn ở phía chân trời. Ánh hoàng hôn vẫn rạng rỡ như vậy, vì ai mà rạng rỡ? Ánh hoàng hôn chiều xuống lá vàng rơi, tô lên một vẻ đẹp bi tráng, vì ai bi vì ai tráng? Liễu Địch ngắm rang chiều, ngắm lá rơi, bên tai cô phảng phất nghe thấy tiếng hát trầm ấm đầy từu tính của thầy Chương cùng tiếng đàn ghita của thầy. Đó là ca khúc " All Kinds of Everything"...Mùa hè, mùa động, những bông hoa mùa xuân và cây cối mùa thu,Thứ hai, thứ ba đều vì em ngừng lại,Từng điệu múa, từng câu tâm tình,Ánh nắng và kỳ nghỉ đều vì em ngừng lại,Vạn sự vạn vật, vạn sư vạn vật,Đều khiến tôi bất giác nhớ em."Đúng rồi, vạn sự vạn vật đều tồn tại, đều vì thầy Chương mà tồn tại. Cây dương liễu đó, cây đinh hương đó, tấm biển báo bằng sắt đó, thứ nào cũng khắc sâu hình bóng của thầy, thứ nào cũng mang hồi ức về thầyTrong lúc ngẩn ngơ, Liễu Địch phảng phất hình thấy thầy Chương dẫn cô tới mái hiên trú mưa, nhìn thấy thầy Chương đứng bất động bên tấm biển sắt cờ cô trong đêm gió tuyết; nhìn thấy thầy Chương đưa cành dương liễu lên mặtt, nói " mùa xuân đẹp thật" ; nhìn thấy thầy Chương đội mưa gió đợi cô ở bến xe buýt khi cô đi thi đại học, tay thầy cầm chiếc ô chưa mở; nhìn thấy thầy Chương dùng đôi bàn tay " ngắm" cô rồi ôm cô vào lòng; nhìn thấy thầy Chương nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời từ cửa sổ xe buýt... Cô nhìn thấy tháng ngày trước kia, nhìn thấy từng chi tiết không thể phai mờ trong năm tháng đó. Vậy mà bây giờ tất cả đã trở thành hồi ức. Thật không công bằng một chút nào, thế giới này quá không công bằng. Vạn sự vạn vật đều tồn tại, tại sao thầy Chương không tồn tại? Thầy Chương, thầy yêu cuộc sống như vậy, thầy nổi bật như vậy, thầy kiên cường như vậy, thầy cứng cỏi như vậy, tại sao thầy lại biến mất? Tại sao chứ? Vì tai nạn xe cộ ư? Tại sao chiếc xe máy đáng chết đó lại đâm trúng thầy? Khi cô nhận ra tình yêu của mình, khi cô kiên định cho rằng không một ai có thể chia cắt cô và thầy... Cô, cô làm thế nào để chống lại số phận, làm thế nào để chống lại tử thần? Cô không thể không oán trách số phận, số phận quá không công trời đã xuống núi, ánh hoàng hôn ở đường chân trời từ màu đỏ dần trở thành màu tím. Màn đêm sắp buông xuống, bong tối từ bốn phương tám hướng bủa vây. Bóng tối, đó là kẻ địch vĩnh viễn của thầy Chương. Bóng tối của người mù quá nặng nề. Hôm nay, Liễu Địch mới biết thế nào gọi là "nặng nề", vậy mà thầy Chương đã trải qua sự " nặng nề" đó suốt năm năm. Cô từng ngây thơ mộng tưởng sẽ giúp thầy Chương chiến thắng bóng tôi. Liệu có thể chiến thắng hay không? Hay chưa kịp "chiến đấu", cô đã bị kéo vào bóng tối vô cùng vô tận. Nhưng cô hoàn toàn tự nguyện. Mất đi danh sự, mất đi tiền đồ, cô cũng chẳng màng, cô chỉ cần kề vai sát cánh cùng thầy Chương. Nhưng số phận không cho cô, dù chỉ là một cơ hộ nhỏ nhoi. " Là số phận không cho cậu cơ hội hay sao? Đột nhiên trong lòng Liễu Địch bật ra một câu hỏi. Liễu Địch giật mình, ai đang hỏi? Là câu hỏi xuất phát từ tiềm thức của cô. Liễu Địch biết trong tiềm thức của cô tồn tại một nghi ngờ, nghi ngờ điều gì? Cô không biết, nhưng hoài nghi này luôn ẩn hiện trong đầu óc cô. Đúng vậy, rốt cuộc ai không cho cô cơ hội? Là số phận hay sao? Liễu Địch bất chợt nhớ tới câu nói của Khiên Khiên " Chị có biết không? Chương Ngọc đã dùng sinh mạng để cứu chị, bằng không, trong con mắt của người khác, chị mãi mãi là người phụ nữ không trong sạch." Sao cô lại nhớ tới câu nói này? Quan điểm của câu nói rất quen thuộc, dường như cô đã từng nghe ở đâu Địch đột nhiên nhớ ra, đó là một đoạn trong cuốn " Hải Thiên kỳ ngữ"" Bởi vì trong hiện thực cuộc sống, con người không dễ thông cảm cho người sống, mà dễ thông cảm cho người chết. Con người thương nhớ tới khuyết điểm của người sống. Một khi người đó chết đi, con người sẽ nhớ đến ưu điểm của họ."Đúng vậy, quan điểm này rất đúng. Sau khi thầy Chương qua đời, mọi người không chỉ tin thầy trong sạch, mà cũng tin Liễu Địch trong sạch. Quan hệ giữa cô và thầy vốn trong sạch, nhưng số phận lại dùng phương thức này để chứng minh sự trong sạch của bọn họ. Cô có thể nói số phận đã cho cô cơ cơ hội hay không? Thầy Chương đã mất đi sinh mạng, còn cần sự trong sạch để làm gì? Có tác dụng không? Không có tác dụng thật sao? Là ai cho cô sự trong sạch này? Là số mệnh à? Liễu Địch lại nhớ tới lời của hiệu trưởng Cao " Em tự nguyện cuốn vào bóng tối, Chương Ngọc chưa chắc đã đồng ý để em bị hủy hoại. Vì vậy,em hãy coi vụ tai nạn này là một cách ông trời tác thành tâm nguyện cho cậu ấy." Thầy Chương, thầy không đồng ý thật sao? Liễu Địch thầm hỏi đi hỏi lại trong lòng. Sau đó, đáp lại lời cô là một thanh âm trầm thấp vang bên tai côCô ấy thuần khiết như chậu hoa nhài này. Nếu nhốt cô ấy ở trong phòng tối, liệu cô ấy còn có thể sinh trưởng và nở hoa?"Liễu Địch đột nhiên đứng dậy. Thầy Chương, thầy đang nói với em điều gì? Thầy muốn nói với em điều gì?Cô lại nghe thấy thanh âm quen thuộc đó " Con đang cố gắng để cô ấy đừng yêu con!"Thầy Chương, thầy rất yêu em, yêu em sâu sắc và mãnh liệt. Bởi vì yêu em nên thầy không muốn làm hại em, thầy đã phong kín tình yêu của thầy một thời gian dài. Khi thầy phát hiện, bóng tôi nặng nề thuộc về thầy đã cuốn đi danh dự và tương lai của em vào vòng xoáy vẫn mệnh, thầy lập tức bỏ công việc vốn là nguồn sinh sống của thầy, chỉ vì thầy không muốn em bị ảnh hưởng. Thầy luôn cô gắng hết sức của mình, để lại cho em những thứ tốt đẹp nhất, bao gồm cả hình ảnh cuối cùng của thầy, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời Địch từ từ ngồi xuống, trong lòng cô thê lương vô cùng. Hiệu trưởng Cao nói đúng, tuy sô phận đã bạc đãi thầy Chương, nhưng nói đã dùng phương thức này tác thành tâm nguyện của thầy, đó là một sự "tác thành" tàn nhẫn biết Địch đang chìm trong thế giới đau buồn của riêng cô, một hình bóng đột ngột xuất hiện trước mặt cô. Liễu Địch ngẩng đầu, bắt gặp một bà lão mặt đầy nếp nhăn. Bà lão dùng đôi mắt già nua quan sát cô một lúc mới hỏi " Cháu gái, cháu là học sinh thường đưa thầy giáo mù ra đây đợi xe buýt phải không? Cháu tên Liễu Địch đúng không?"Liễu Địch lặng lẽ gật đầu. " Thường" là một từ xa xỉ biết bao. Từ nay về sau, chữ " thường" sẽ không còn tồn tại ữa. Cô lễ phép hỏi lại bà lão " Thưa bà, sao bà biết cháu và thầy Chương ạ?"" Bà bán thuốc lá ở bên kia đường. Cháu không biết bà nhưng bà thường nhìn thấy cháu và thầy giáo đợi xe buýt ở nơi này. Khoảng hơn hai tháng trở lại đây, bà không thấy cháu đâu cả, chỉ có một mình thầy giáo đợi xe. Chính bà đã chứng kiến vụ tai nạn đó, quả thực thảm khốc vô cùng, máu chảy lênh láng trên mặt đường...""Đủ rồi ạ, xin bà đừng nói nữa!" Liễu Địch lập tức bịt chặt hai tai. Cô không chịu nghe những điều đáng sợ này." Tuy nhiên..." Bà lão cau mày " Hôm đó thầy giáo rất kỳ lạ, thầy một mình ngồi bên bồn hoa gần một tiếng đồng hồ. Ba chuyến xe buýt số hai đến nơi mà thầy không lên xe. Ngược lại khi có một chiếc xe máy phóng đến, thầy lại lao xuống lòng đường. Trước đây thầy đâu có như vậy. Xe máy phóng rất nhanh, nhưng từ xa vẫn có thể nghe thấy âm thanh máy nổi, sao thầy không phát hiện ra? Chắc hôm đó thầy có tâm sự nặng nề..."Đâu chỉ đơn giản là tâm sự?Liễu Địch đâu khổ nghĩ thầm. Nhưng ba chuyến xe buýt số hai đến nơi mà thầy không phát hiện. Điều này qúa bất bình thường, lẽ nào..." Hơn nữa..." Bà lão đột vẻ nhiên hạ thấp giọng nói, ra vẻ thần bí " Trước khi xảy ra tai nạn, thầy giáo còn đốt một bức thư."" Một bức thư?" Liễu Địch run run "Thư gì ạ?" Thầy viết thư ư?"" Đúng vậy, bà cũng thấy kỳ lạ. Nhưng đúng là thầy đốt một bức thư, bà ở bên này nhìn thấy rõ ràng. Thầy rút ra một phong thư, trầm tư một lát, thầy mượn người đi đường bất lửa và đốt bức thư đó." Bà lão khẳng định " Có điều, thầy không đốt hết. Thầy đót một nửa rồi ném phong thư xuống vỉa hè. Dù sao thầy cũng không nhìn thấy nên không biết nó chưa cháy hết. Sau khi xảy ra tai nạn, bà rất hiếu kỳ nên dã đi nhặt bức thư đó. Trên phong bì đề hai chữ " Liễu Địch". Bà đoán là tên của cháu, bởi vì ba năm qua, ngoài cháu ra, bà không thấy thầy giáo tiếp xúc với người khác. Thế là bà giữ lại bức thư cháy dở, đợi cháu đến đây rồi lại giao cho cháu. Không hiểu tại sao, bà cẩm thấy nhất định cháu sẽ trở về khi biết tin thầy giáo xảy ra tai nạn." Bà lão rút trong túi ra một bức thư cháy xem một nửa " Của cháu đây này. Nội dung ở bên trong, một chữ bà chưa đọc qua."Liễu Địch nhận phong thư, hai tay cô run rẩy khi mở bức thư đó. Trời ạ, thầy Chương viết thư cho cô! Tại sao thầy lại viết thư? Thầy viết những gì? Tại sao lại đốt đi? Trong đầu cô bỗng vụt qua một câu nói "Vào thời khắc mọi dây đàn bị đứt, chúng đều phát ra tiếng kêu xé lòng, bởi chúng không can tâm lặng lẽ chết đi."Lẽ nào thầy biết mình sắp " bị đứt"? Lẽ nào thầy biết mình sắp chết đi? Trời ơi, Liễu ĐỊch không dám nghĩ tiếp. Một nỗi hoảng sợ và bất an dội vào lòng cô. Cô cảm thấy sự nghi ngờ trong tiềm thức ngày càng rõ ràng, ngày càng khuyết Địch run rẩy mở phong thư. Bức thư đã cháy mất nửa gìa, chỉ còn lại đoạn cuối cùng. Liễu Địch đưa mắt nhìn, không sai, đây là chữ của Hải Thiên, là chữ của thầy Chương! Mặc dù nét chữ hơi cứng nhưng Liễu Địch vẫn nhận đó, Liễu Địch đọc đến nội dung, Trên bức thư chỉ có hai câu, nhưng mỗi từ của hai câu đó tựa như trái bom nổ tung bên tai cô, chấn động đến mỗi tế bào trên người cô, mỗi sợi dây thần kinh của cô"Liễu Địch, thứ tôi có thể cho em trong cuộc đời này, chỉ là danh dự trong sạch và một tương lai tươi đẹp mà thôi. Thế nhưng, nếu có kiếp sau tối có đôi mắt sáng, tôi sẽ ở bến xe này... đợi em". Đọc Full Chuyện địt nhau trên xe của người trong cuộcTruyện 18+ Chuyện địt nhau trên xe của người trong cuộc Chuyện địt nhau trên xe Tôi mặc cho ông làm gì thì làm trên thân xác tôi. Ông ấy tuột phăng cái quần dài và quần xì líp của tôi mà không thèm cởi áo tôi. Ông cởi áo chi chứ? Như con hổ đói lâu ngày mới tìm được mồi ngon. Ông vồ lấy tôi, đè tôi ra. Ông đút cặt vào lồn tôi mà không thèm biết tôi có ra nhớt chưa.. truyện địt nhau trên xe Câu chuyện thứ nhất TÀI XẾ NHÂN HẬU Tôi là tài xế xe tải, nhưng vốn xuất thân từ một gia đình có học. Do hoàn cảnh gia đình tôi không thể tiếp tục vào đại học sau khi đã tốt nghiệp phổ thông trung học. Tôi cũng chưa bao giờ nghĩ rằng mình có vợ sớm, vì tôi không muốn gia đình tôi thêm miệng ăn, và càng không muốn vợ tôi phải cực khổ. Nhưng sự đời khá éo le, không cho tôi thực hiện ý đồ của mình. Năm ấy tôi chạy liên tỉnh, chỉ toàn chở mướn, không chở lậu hay đồ quốc cấm. Nhưng tuần qua tôi vô cớ bị công an tỉnh thổi phạt. Không biên lai, nhưng tốn vài trăm thì rất đau, nhất là lần đầu. Một anh bạn hỏi – Thế chú mày ra nghề có rửa chưa? – Rửa cái gì cơ? Thấy tôi ngây ngô, anh kéo tôi vào quán bên lề. Anh bảo tôi là phải kiếm con nhỏ nào đó còn trinh để chơi thì mới xả xui được. Tôi không tin, vì làm chuyện đó thất đức lắm. Vả lại tôi chưa làm chuyện đó bao giờ, nếu có ai đưa cho tôi, chưa hẳn tôi đã biết chơi, chứ nói gì là hãm hiếp. Những lần gặp tôi anh đều hỏi và xúi vào. Tôi làm thinh cho êm chuyện. Khoảng 10 giờ đêm hôm ấy, tôi đậu xe cạnh một ao nước to, xung quanh vắng vẻ. Định bụng tắm cho dịu bớt những nổi nhọc nhằn mà tôi phải đương đầu trong những tháng ngày qua. Tôi cởi hết quần áo để lại trong ca bin. Trời tối đen như mực thì ai mà nhìn thấy chứ?- tôi thầm nghĩ như vậy. Đang tăm dưới ao, chợt nhìn trong ca bin có bóng ai đó đang lục đồ. ” cả gia tài tôi trên đó!” tôi nhanh chân leo lên bờ áp sát vào ca bin định bắt cho được tên trộm, nhưng trong lòng cũng hơi sợ, vì sợ chúng có cả đồng bọn. Nhưng không phải tên trộm, mà đó là một cô bé đang rên lên đau đớn. Mình mẩy đầy hững vết roi còn đang rỉ máu. – Tại sao cô chui vào xe tui? Con bé giật nảy người, he hé mở mắt nhìn tôi. – Dạ chú ơi cho con trốn. Con đau lắm. Con bé rung rung. Trong ánh sáng lờ mờ của bóng đèn cà na, tôi hình dung con bé độ 14 hay 15 gì đó. Khuôn mặt cũng dễ mến. – Chú có dầu gió cho con một chút? Tôi với tay bật công tắt. Khi đèn trong ca bin sáng lên, thì tôi mới nhớ lại mình đang trần truồng. con bé vội quay mặt đi. Tôi mắc cỡ gom vội quần áo ra ngoài mặc vào rồi tìm chai dầu cho con bé. Vừa xoa dầu cho nó, nó vừa kể – Con bị dì ghẻ bắt đi bán vé số, nhưng con cũng muốn đi học. Dì đánh con, dì đuổi không cho con về nhà. Chú ơi chú chở con đi đi? – Thế ba con đâu? – Dạ ba con đi làm xa lắm. Mà ba cũng không thương con, ba bênh dì Nói rồi con bé quỳ xuống như lạy. Tôi sợ quá đỡ nó dậy. Hơi ấm từ bàn tay tôi làm con bé đỡ sợ hơn. Đêm đó tôi phải đậu xe gần khu vực nhà dân để ngủ. Con bé mệt mỏi ngủ ngon lành. Nhìn nó phơi phới trong cái tuổi ăn tuổi ngủ, tôi chạnh lòng. A?h đèn rọi xuyên qua lớp áo ngoài, con bé không mặc áo cũng như quần lót. Ngực nó đang đà nảy nở, trắng muốt của cô bé thị thành, của một cô bé nữ sinh. Tôi run run đưa tay vuốt nhẹ qua ngực, ui cha, nó mềm mại làm sao ấy. Tôi chưa hề đụng vào da thịt con gái. Đó là tại tui, chớ mấy ông bạn tài xế khác thì tha hồ. Cứ mỗi lần ghé trạm, là ông nào cũng mấy đứa đeo bám. Khóe mắt con nhỏ còn hằn lên nổi sợ hãi. Bất giác, tôi cúi xuống hôn lên mặt con bé. Tôi nghĩ rằng từ đây mình sẽ gắn liền với cuộc đời của nó. Như một thiên thần, nó nhỏen cười trong mơ. Tôi hôn nó tới tấp, hôn khắp mặt mày, cổ rồi ngực của nó. Nó giật mình, nhìn tôi – Chú làm con đau, con nhột nữa? Tôi nhẹ nhàng cởi những nút áo, hai vú nó ló ra. Nó mắc cỡ kéo hai vạt áo lại – Kỳ quá chú, con nhột? – Để chú xoa cho. Truyện 18+ Chuyện địt nhau trên xe của người trong cuộc Nó bỏ tay ra. Tôi đưa tay xoa những vết roi cho nó. Không biết cảm giác thế nào mà nó lim dim đôi mắt. Tôi ôm ghì nó vào lòng. Tôi thương nó quá. – Có chịu theo anh suốt cuộc đời không? – Dạ? Con bé chúi đầu vào ngực áo tôi. Nó khóc. Sáng hôm sau tôi ghé chợ mua cho em hững bộ quần áo mới và những phụ tùng của con gái. Em phải có phụ tùng thôi, chứ tôi nhìn em trơ trụi như vầy, tôi không chịu nổi. Em chưa lành những vết thương, tôi không muốn em bị đau thêm. Em cảm kích trước tấm lòng của tôi. Trong bộ đồ mới, con bé đẹp hẳn ra. Tôi lái xe, nó ngồi kề bên. Nó dựa đầu vào đùi tôi, kể chuyện miên man. Nó đâu có biết thằng nhóc của tôi dựng đứng từ khi nó ngả đầu lên đó. Em sẽ là vợ tôi, thế còn chần chừ gì nữa? Tôi yêu em thật lòng. Em là của tôi. Những ý nghĩ đó cứ ẩn lúc hiện, tôi khó lòng cầm vững tay lái. Tôi cho xe tấp quẹo vào con đường nhỏ rồi chui khuất vào rừng cao su. Tôi đỡ em ngồi dậy. Em ngoan ngoãn như đứa học trò trong vòng tay thân yêu của thầy cô. Tôi ôm em. Tôi hôn vào môi ngọt ngào của em. Em chưa biết được ý tôi, nhưng không phản đối. Và em cũng không nghĩ rằng mình phải phản đối vị ân nhân cứu tinh, và sẽ là đức lang quân của mình. Tôi vén mái tóc, bờ vai trắng nõn lồ lộ ra. Tôi liếm nhẹ vào đó. Em rùng mình. Một cảm giác lạ chạy khắp cơ thể, nó đi lòng vòng rồi bất chợt thắng cái két ngay con chim. Tức mỗi lần tôi làm cho em có cảm giác , thì tại con chim cũng bị rung chuyển theo. Cả tôi và em chưa hể biết ân ái, chúng tôi học cho nhau từng động tác. Tôi muốn nút lưỡi em như trong phim, còn em nhìn tôi chờ đợi. Rồi cả hai chúng tôi hòa quyện với nhau, nuốt của nhau ừng ực. Tôi nhẹ nhàng cởi áo cho em. Nịt ngực vừa vặn che khuá? hai hòn non đang lập lòe nở. Tôi thủ thỉ vào tay em – Em có muốn làm vợ anh ngay bây giờ không? – Dạ? Em gật đầu, mặc dù chưa hình dung làm vợ là làm cái gì, còn tôi cũng không biết sẽ làm gì nữa. Thôi kệ cứ theo bản năng, vì cứ nhìn vào nơi nào không có vải che trên thân thể em là tôi giật giật dương vật. Tôi cởi hẳn aó em ra. Hai đầu vú vẫn còn trắng hồng trinh trắng. Vừa nút lưỡi, tôi vừa mò xuống bên dưới. Rồi tôi cũng cởi cả quần em ra. Em nhắm mắt. Em không dám nhìn chính mình. Con chim hót nhiều lần, đã rỉ nước tự bao giờ. Đặt em nằm xuống ghế nệm trong ca bin xe, tôi ngồi thụp xuống sau khi cởi quần áo ra. Tôi mân mê từ bàn tay, đôi vú. Tôi vuốt nhè nhẹ dọc theo hai bên háng. Em cứ co rồi lại duỗi. Em rùng mình khi tôi lướt nhẹ lưỡi mình qua đám lông tơ. Tôi không biết phải làm gì hơn là tìm cách đi vào cái lổ. Những màng nhớt bao bọc bên ngoài. Tôi đưa lưỡi mình vào tận trong đó. Em ôm ghì đầu tôi. Tôi hứng chí nút mạnh hơn. Tôi đứng dậy vuốt lại con cu, rồi chìa ra ngay miệng lồn. Tôi ấn nó vào. Quaí , sao khó vào thế này? Tôi dùng hai ngón tay banh hai mép lồn em ra, nước nhớt chảy theo, bên trong đỏ hồng. Tôi đút cu mình trở lại, lần này nó chịu vô. Em nhăn mặt. Tôi ấn sâu vào. Trưa hôm ấy hai chúng tôi làm thêm một lần nữa, cũng trong ca bin. Em mãn nguyện lắm. Chuyện đã nhiều năm trước. Bây giờ em đã là vợ chính thức của tôi. Chúng tôi yêu nhau sâu đậm. Thỉnh thoảng em cùng tôi đi những chuyến xa. Qua rừng cao su dạo nào, em đòi tôi phải ghé lại. Những hình ảnh của lần đầu chưa quen việc, chúng tôi lập lại, nhắc lại rồi cùng cười? Câu chuyện thứ hai TÀI XẾ KỲ CỤC Nếu như có những bác tài nhân hậu, thì cũng có những tài xế trời đánh. Đó là mở đầu lời chửi hiền từ của một cụ bà, nạn nhân không ai khác chính là bà. Năm đó bà còn rất trẻ, vì muốn đưa bà mẹ mình vào nhà thương lúc nữa đêm. Lúc ấy chẳng có taxi, cũng chẳng có xe Honda ôm đâu mà gọi. Dân chúng vùng nông thôn như bà muốn ra tỉnh phải đi những chuyến xe đó hoặc có giang những chiếc xe tải. Vì mời 2 giờ sáng, nên không cách nào kh1ac đành phải đón xe tải. Thấy bóng dáng của một phụ nữ, bác tài cho xe chạy chậm lại rồi dừng sát bên vệ đường. – Bác ơi cho cháu có giang đưa mẹ lên tỉnh. Mẹ con bịnh nặng ạ. Sau khi để mẹ tôi ằm băng sau của ca bin, tôi đành ngồi băng trước với bác. Không biết bác nghĩ gì mà cứ nhìn tôi cười hoài. Tôi chột dạ vô cùng. – Cô bé có muốn tôi chạy nhanh không? – Dạ có lắm chứ ạ. – Vậy thì lấy dùm tôi gói thuốc đàng kia, tôi làm một hơi cho đỡ buồn ngủ là bay nhanh thôi. Bấy giờ tôi mới để ý thấy xe chạy như xe bò, cứ lúc la lúc lắc. Người đàn ông ngồi sau vô lăn độ ngoài 40, thân hình kịch cỡm. Bất giác tôi rùng mình sợ hãi. Trong thâm tâm tôi muốn bác tăng tốc để tôi mẹ tôi kịp đến bệnh viện tỉnh. – Bác làm ơn chạy nhanh dùm con – Lấy dùm tôi hộp quẹt – Ở đâu vậy bác? Ông ta nghiêng người qua trái, ra dấu bảo tôi đút tay vào túi quần. Tôi ngại ngần không dám, nhưng nhìn ánh mắt khích lệ của ông, nhìn cảnh mẹ tôi nằm đó, tôi không còn cách nào hơn. Bàn tay nhỏ mềm mại của tôi từ từ đút vào trong. Quáí! Túi quần không đáy! Tôi giật mình, nhưng không dám rút tay ra, sợ làm ông phật lòng. – Đút vào sâu bên trong ấy! Ông nói như ra lệnh. Tôi sợ đến chết khiếp. Ông không mặc quần tà lỏn và quần lót! những khám phá của tôi không làm cho tôi vui, mà trái lại. Tay tôi đã chạm vào mớ lông dày. Tôi hoảng loạn. Càng sợ, tay tôi càng quờ quạng bên trong. Tôi đã chạm vào dương vật của ông, nó đứng sừng sững như cây cột. Ông thắng xe lại sau khi đã tắp hẳn vào lề. Ông dùng tay mình giữ lấy bàn tay tôi. Ông bắt tôi phải vuốt con cặt cho ông. Tôi định không làm theo, nhưng bàn tay như gọng kìm đã kẹp chặt tay tôi. Bất thình lình, ông choàn tay qua vai tôi, kéo tôi vào lòng. Trong ánh sáng lờ mờ, tôi thấy mẹ đang thở nặng nhọc, hai mắt nhắm nghiền. – Chiều anh thì anh mới chạy nhanh đưa hai mẹ con đi tỉnh. Tôi biết giờ đây chống cự là vô ích, hỏng chừng còn kéo thêm thời gian. Tôi mặc cho ông làm gì thì làm trên thân xác tôi. Ông ấy tuột phăng cái quần dài và quần xì líp của tôi mà không thèm cởi áo tôi. Ông cởi áo chi chứ? Như con hổ đói lâu ngày mới tìm được mồi ngon. Ông vồ lấy tôi, đè tôi ra. Ông đút cặt vào lồn tôi mà không thèm biết tôi có ra nhớt chưa, cũng chẳng cần thiết là tôi có ý định chống đối hay không nữa. Tôi đau rát vì con cu quá lớn. Thú thật nếu không có mẹ tôi theo cùng thì tôi không chấp nhận cái kiểu đụ như vậy đâu. Muốn đụ cũng từ từ chớ, ít ra cũng phải khởi động, khi tôi mà hứng lên thì không chơi tôi cũng bắt ép nữa. Tôi đau quá, mặc dù tôi không còn trinh tiết. Tôi rên lên mà quên rằng còn có bà mẹ đang nằm kê bên. Cả hơn 30 phút sau ông mới ra, tôi cũng sắp ra, nhưng phải đành gác lại để ổng chở má tôi ra tỉnh. Cũng tương tự như vậy, nhưng lần này quái xế bị trả giá bằng cả tính mạng của mình. Báo công an có đưa tin ” Sáng nay, phát hiện thân thể lõa lồ của một người đàn ông trong ca bin của chiếc xe chở hàng, xe bị đâm vào gốc cây bên lề đường. Có lẽ do bị cướp chặn đường, rồi tạo ra hiện trường giả?” bên ngoài thì người ta biết vậy, nhưng sự thật thì khác. Bác tài này độ chừng 25 tuổi. Ban đêm anh không bao giờ mặc quần áo khi ngồi hay ngủ trong ca bin. Hôm ấy gần sáng, anh cho một người con gái có giang xe ra thị xã. Nhìn thấy con gái người ta là tà dâm nổi lên như lũ miền Đông, bão miền Trung vậy. Trước khi cho cô gái lên xe, anh đã tắt đèn. Cũng chiêu hút thuốc tìm quẹt của mấy ông tài xế, anh ta không kêu đút tay vào túi quần vì có mặc quần đâu, mà đang chạy anh bật đèn lên nhờ cô gái kiếm hộp quẹt. Đèn bật sáng, cô gái hoảng hốt khi nhìn thấy anh ta mình trần truồng như trong động, lông lá um tùm, cây tùng cây bách chi chi đó đen ngòm, bự chảng cứ chỉa thẳng vào mặt cô. – Có gì đâu mà nhìn dữ vậy bé? Cô gái giật mình, thì ra tự nảy giờ cô nhìn đăm đăm như bị thôi miên. Chim cô nóng rang. Cô cựa quậy hai chân. Cô cũng muốn chơi lắm. Cách nay hai năm, cô cũng có chồng như người ta, nhưng chồng cô không thọ, nên cô phải tự bương chải kiếm ăn. Lắm lúc nhìn đám bạn gái ngày ngày đi bán, đêm đêm chổng lồn cho chồng đụ, cô thấy nghèn nghẹn trong lồn. Lồn thì nở mà không có cặt đút vào thì khó chịu lắm. Nhìn thấy anh tài này, cô tự hỏi với lồn rằng có nên không? Sao lại không, lồn khuyến khích. Cô gái đưa tay qua vuốt nhẹ cặt anh. Anh rùng mình đạp thắng xe rồi tắp xe vào lề. Không đợi cho anh yêu cầu, cô gái đã tự cởi sạch quần áo trên người ra. Hai thân hình trần như nhộng. Họ ôm nhau, cảm thông cho nhau những gian khô nhọc nhằng trên đường mưu sinh. Họ đè nhau ra. Họ đụ thật say sưa. Cô gái và anh bác tài sau vài hiệp quần nhau, họ đã chia tay nhau. Họ không hẹn ngày gặp lại. Anh tiếp tục lên đường, vì quá mệt, quá đã, anh buồn ngủ vô cùng. Nhưng không muốn trễ hàng, anh cố gắng chạy, nhưng? Nghe tin tryyền nhau, một ngày kia có một cô gái đem hoa, nhang đèn đến bên gốc cây. Cô khấn vái cho linh hồn anh. Cô lẩm bẩm ” không ngờ số mình sát phu thế?” Câu chuyện thứ ba CHUYỆN CÔNG TỬ BẾN TRE Hắn không phải là công tử, nhưng mọi người đặt cho hắn như vậy mới diễn tả được những thói hư ăn chơi sa đoạ trong cái thời buổi khó khăn này. Hăn đã hại đời nhiều cô gái, nhưng không ai tố cáo hắn cả. hăn không có quyền lực trong tay, nhưng một khi bị hãm, thì không ai nỡ vạch mặt hắn. Vì một nguyên nhân hết sức đơn giản, hắn chơi quá đã!! ai mà vô phúc để hắn sờ đến lồn thì không rứt ra được. Mặc cho các bà, các cô đeo theo, nhưng hắn vẫn cứ dửng dưng. Hắn không thích chơi lần thứ hai. Cho rằng lần đâu mà gặp phải hạng có chồng hay con, thì hắn cũng thích. Hắn muốn một thận thể lạ, một kiểu chống đối lạ. Hắn thích hãm hiếp hơn là tự đem lại dưng cho hắn. Có một câu chuyện kể về hắn, nhưng không biết có đúng không. Một tờ mờ sáng nọ, hăn nứng cặt ngủ không được. Hắn ra chồi canh. Chòi nằm ngay đường ra chợ, giữa cánh đồng vắng. Hắn biết thế nào cũng có đàn bà con gái đi chợ ngang. Hắn đợi. Từ xa có một bóng người , tay nách một cái thúng. Khi đi ngang, bà ta không biết rằng có công tử bên trong. Bất thình lình có ai đó chặn ngang, lôi bà vào trong. Bà định la, nhưng bàn tay bịt kín – Tôi đây mà, sáng sớm nứng quá, cho đụ cái được không? Bà giả bộ chống cự, nhưng trong thâm tâm bà muốn lắm. Bà muốn có dịp nào đó thử cho công tử đụ một lần cho biết, chứ ngồi đó mà nghe tụi nhỏ kháo nhau thì nứng lồn chịu không nổi. – Tôi muốn được chơi mềm? Nhưng hằn đời nào chơi mềm với những bà sồn sồn. Chơi mếm hay cứng cũng là do công chúng đồn đại. Chơi mềm là có khởi động trước, nước ra lênh láng sẽ không đau, còn chơi cứng thì nhanh, không đã bằng. Hắn thích chơi những cô gái trẻ bằng cách chơi mềm, mặc dù hắn hãm hiếp, nhưng với những cô gái trẻ, bao giờ hắn cũng muốn cho họ cùng sướng. Đối với bà sáng nay, vì không được công tử đáp ứng, nên bà ấm ức, định bụng ra xã thưa. Chiều hôm ấy bà trình công an – Mấy chú coi đó, tui gia vầy mà nó cũng không tha, tui đi chợ ngang thì nó kéo vào trong chòi nó cày tui. Vị công an không chịu nổi trước tình huống này, hỏi – Sao lúc đó bà không la lên để mọi người giúp? Bà thành thật trả lời – Đã muốn chết, ngu sao la?! Nghe đến đây mọi người cười ầm ầm, cho rằng bà ta bị tưng tửng. Từ đó ít ai bị hãm mà lại đi kêu oan. Đó là câu chuyện truyền miệng, nhưng câu chuyên kế tiếp là có thật. Đó là cô Huệ làng tui. Hôm ấy Huệ sang nhà công tử mua trái cây về chưng để ngày mốt là đám cưới của mình. Nhà công tử có vườn trái cây rộng lớn, nên phần lớn trái cây được bán cho vựa, họa hoằn lắm thì mới có hàng xóm sang hỏi mua. Nhà chỉ có công tử, mọi người đi vắng. – À, cô Huệ đó hả – Dạ em sang nhà anh hỏi mua trái cây – Chưng đám cưới phải hôn? – Dạ? Công tử chỉ tay về phía cái lu to. Huệ đi đến cái lu. Nhưng vì cái lu quá to, cô phải khom mình chui đầu vào trong. Nhìn từ bên ngoài chỉ ló cái mông. Công tử đứng phía sau không chịu nôi, anh đến bên cô, đè ngang lưng. Một tay anh mò lồn cô bé. Cô bé lo sợ quá, vì ngày mốt là động phòng hoa chúc, nếu mà hắn làm bậy thì chắc cô chết. Nhưng bàn tay hắn mò đến đâu, cô sướng đến đó. Hắn tuột quần con bé ra, nút chùn chụt vô lồn. Con nhỏ oằn oại bên trong lu, mà không sao thoát ra được. Trong thâm tâm cô lúc này cũng không muốn thoát ra làm cái gì, chỉ mong hắn làm đến nới đến chốn. – Cho em ra ngoài đi, em mỏi cổ quá. Thay vì cô nói câu từ chối, đàng này cô lại đồng tình. Ra bên ngoài để được thoải mái hơn? ra bên ngoài để em được tận hưởng hương vị hơn. Hắn đỡ cô ra ngoài. Hai người nhìn nhau. Hắn cười giã lã – Thấy em chổng mông lên, anh nứng cặt quá, chịu không nổi. Em cho anh đụ nhé? – Rồi làm sao em nói với chồng em? – Có gì đâu mà khó, em cứ làm theo anh, bảo đảm được. Nói rồi hắng sáp vô cởi luôn cái áo của Huệ. Hắn đã cởi quần mình từ ban nảy. Hắn đưa cô đến bên cái phản. Con bé không chống cự chi. Nó uốn mình qua lại một cách ủng hộ. Nó banh háng ra cho hắn đut cặt vào. Cặt quá to, làm tét lồn con nhỏ, mà nó vẫn thấy sướng. Sau lần được công tử đụ, Huệ vui ra mặt. Mỗi lần lên giường đụ với chồng, nhưng cô chỉ nhớ đến hắn. Nhớ cái hôm cô chổng mông lên, hắn bên ngoài cởi quần ra, rồi đút vào. Nhưng chồng cô không sao bằng hắn được. Chỉ có hắn mới chui đầu vô lồn mà bú. Câu chuyện thứ tư ÔNG THỢ ĐIỆN Cái chuyện câu điện lậu xảy ra hầu như nhà nào cũng có. Nhưng những ông ở điện lực chỉ dòm ngó nhà chị Liễu. Những lý do khác không bàn, nhưng không thể không nhắc là do nhà chị Liễu chỉ có ba mẹ con. Chị góa chồng, đứa con gái lớn còn đang học lớp 10, cậu con trai nhỏ đang học lớp 3. Lẽ ra hàng tháng chị phải trả rất nhiều tiền điện, do chị có một dãy phòng cho thuê, đàng này chị không tốn kém là bao, còn thu thêm ở những phòng này. Công ty điện lực không biết, nhưng anh đi ghi điện thì biết. Anh không làm gì được căn nhà bên cạnh, nên có những chuyện bục mình, anh đều có ý đổ xô cho nhà chị. Chị vẫn bình thản, vì chị biết rằng cùng lắm chị sẽ sử dụng vốn tự có. Chính cái vốn tự có đã làm cho thằng Phong ở trọ chết mê chết mệt, chính nó đã gíup chị câu điện lậu từ cột điện trước nhà. Một lần đi làm về, nó nghe tiếng nước xối ào ào trong nhà tắm. Chỉ có thể là mẹ con bà chủ nhà. Nó nghĩ vậy. Nó mon men đến bên khe cửa. Nó nhìn vào, chị Liễu đang tắm. Chị mảy may không để ý, chị chà xà phòng khắp thân. Nó nhìn từ phía trước bụng, cố tình kiếm cái lổ lồn, nhưng không tài nào nhìn đuợc, họa oằn lắm mới nhìn được chùm lông đen ngòm, còn lại là phần bụng che khuất. Bụng chị quá to, che cả cái lồn, chỉ khi chị cuối xuống kỳ cọ đôi chân, thì lúc ấy nó mới nhìn được cái lồn một cách trọn vẹn. Nó quen con chị Liễu, nhưng chưa có dịp nào đè con nhỏ ra để coi, nên nó nghĩ đàn bà có con chẳng có cái lổ lồn là còn hấp dẫn chút chút. – Ê thằng nhỏ, ai cho mày dám rình tao tắm? Tiếng quát của chị làm nó giật nảy mình. May mà chỉ có nó và chị ở nhà, không thì mắc cỡ chết đi được. Nó bẽn lẽn – Chị bỏ qua cho em, tại chị? – Vào đây biểu! Nó rón rén theo chị vào phòng. Chị nói cho nó biết là tại chị nợ nó cái vụ câu điện lậu, không thì chị đã phanh phui chuyện này. Nó răm rắp nghe theo. Chị hỏi – Có muốn thử một lần không? – Dạ? Chị ngồi trên giường, kéo nó lại. Không ột chút ngại ngùng, chị cởi phăng quần áo nó ra. Con cặt nó dựng đứng từ ban nảy. Rồi chị cũng tự cởi quần áo của mình. Nó không thích nhìn từ phía trước. Nó quay người chị lại, rồi bắt chị phải khom lưng như trong nhà tắm vậy. Chị chỏng đít lên, mùi xà bông thơm làm nó ngây ngấy. Nó vuốt ve dọc theo khe lồn. Nó banh ra ướm thử đầu con cu vào, cu nó hơi nhỏ hơn so với lổ lồn của chị, bởi chị đã hai mặt con, đã từng một thời ngang dọc. Nó không biết là phải khởi động cho nước nhờn chảy ra, nó mê quá nên đút mạnh cu vào. Nó nắc, một hồi sau mới thấy nước nhờn chảy ra? từ ngày đó, hễ lúc nào cần sửa điện, chị gọi nó. Nó không lầy tiền công, chỉ lấy lồn. Nó đụ chị. Nó muốn có ngày nào đó cũng được đụ đứa con gái của chị. Một lần chị nhờ nó giúp cho qua cái chuyện ông ghi điện làm khó làm dễ. Hôm ấy ông vào và hạch hỏi đủ điều cái chuyện chi câu điện lậu. Ông ta đem giấy viết chuản bị lập biên bản. Chị chạy xuống bên dưới nhờ nó – Phong ơi giúp chị với. – Chị và Đào con gái chị cứ làm theo em dặn là được. Nó bảo chị thay quần áo cho sạch. Mặc mi-ni jube cho bắt mắt, cứ lên trên năn nỉ, cầm chân ổng. Một lúc sau bé Đào leo lên. Con nhỏ ăn mặc gợi cảm làm cho ông ta đang ghi chép phải ngẩn người nhìn lên. Bộ ngực tròn lẳn của cô bé học lớp 10, làm cho ông muốn rụng rời tay chân. – Mẹ ơi sửa cái áo lại giúp con với Nó khom người xuống giả bộ sửa đôi vớ, cái mini jube không che được hạ bộ. Đít nó quay về phía ông ta, chỉ cách ông một gang tay. Ông nhìn chăm chăm vào đít nó. Con bé không mặc quần lót. Ông thót cả tim. Lúc con bé chạy xuống nhà dưới, chị Liễu lên tiếng – Con nhỏ vô ý vô tứ quá, anh bỏ qua cho. Vừa nói, chị vừa đưa tay đặt lên vai ông. Chị cúi xuống hôn nhẹ vào đầu ông, như người vợ đang nũng nịu với chồng. Có lẽ thấy con bé, nên ông nứng quá, không kìm chế được. Ông quay người, ôm ngang eo chị. Bé Đào chạy xuống gặp Phong – Anh làm em sợ muốn chết luôn, ổng thấy của em, làm em mất rin. – Lo gì, miễn anh thương là được. Nói rồi nó ôm con nhỏ vào lòng. Nó không ngờ ngày hôm đó nó được tận mắt nhìn lồn con bé, mà còn đóng kịch nữa. – Bỏ em ra đi, mẹ la chết – Bả còn đang ôm ổng trên trển – Hay là mình đi ra công viên nha anh? Nó nhất trí, nhưng vẫn còn luyến tiếc. Tiếc vì chưa làm gì được. Nó ôm miết con nhỏ, nó bóp lồn, bóp vú, làm con nhỏ nứng muốn chết. – Em lên nói cho bả biết đi. Con Đào chạy lên lầu. Nó khựng lại ngay chân cầu thang. Đàng kia, má nó và ông ghi điện đang ôm ghì nhau. Ông tr6àn truồng quay lưng về phía nó, còn má nó cũng đang trần truồng. Bả khoát tay biểu nó cứ đi đi. Nó quay trở xuống mà lồn thấy xốn xang Chiều xuống, nó và Đào đang tâm tình trên con vịt. Nó thì nhiều lần được đụ, còn con bé thì chưa. Chúng nó cứ mò mẫm nhau. Con vịt tròng trành theo nhịp nắc của nó. Con nhỏ hít hà vừa đau vừa thấy sướng. ở nhà chị Liễu cùng ông ghi điện chơi nhau nhiều trận. Ông không còn ý định lập biên bản nữa, trong thâm tâm, ông phải đụ cho được con bé. Vì ông đã lỡ thấy nó rồi. Câu Chuyện Thứ Năm NHỮNG ANH BẢO TRÌ ĐIỆN Anh Bình năm nay đã hơn 45, ngồi kể lại những kỹ niệm lúc còn trai trẻ gắn liền với công ăn việc làm anh còn cảm thaấy sướng. Nhóm của anh gồm ba người, anh là nhóm trưởng. Công việc của anh là bảo trì hệ thống điện, điện lạnh của một khách sạn lớn nhất nhì thành phố. – Chơi cũng có cái sướng của chơi, nhưng theo kinh nghiệm của tao, không sướng và khỏe bằng nhìn thấy lồn và nhìn thấy người ta chơi Ngày nào mấy ảnh cũng thấy lồn. Với các anh, anh có cả một album lồn trong đầu. Số là trong khách sạn có hồ bơi thật lớn. Ban đầu mấy anh vô tình nhìn thấy mấy chị em vào phòng thay đồ trước khi ra hồ bới, riết rồi mấy anh phải tìm cách mai phục. Đó là trên la-phông. Chiều chiều độ 3 giờ là mấy anh áp nhau núp trên đó. Không xơ múi gì, nhưng nhìn thấy lồn con gái thì đã biết mấy. Với những đứa con nít, chúng nó không mặc quần lót, nên lồn khoe ra, nhẵn nhụi không có cọng lông. Lỗ lồn của chúng thì nằm ngay ở giữa. ở những đứa lớn hơn một chút 14-15 tuổi, đứa thì mặc quần lót, đứa thì không. ở những đứa không mặc, lông lồn ra tua tủa, chúng mọc thành một chùm đen thui ngay giữa, vú thì đã lộ thành hình rõ ràng. ở những bà sồn sồn, bà nào cũng tỏ ra kín đáo. Bao giờ mấy bà cũng chờ để được chui vào phòng nhỏ hẳn hoi, còn mấy đứa trẻ, đôi khi không chờ đợi được, chúng thay đại nơi công cộng dành cho quý bà. Những bà sồn sồn thì khỏi chê. Thân hình tuyệt mĩ, lông lồn hầu như được cắt tỉa gọn gàng, có bà cạo trọc lóc. Nhiều lần còn trông thấy mấy bà ra bơi sau một cuộc đại chiến với chồng. Chui vào phòng thay đồ, mấy bà còn mang theo mình chiến tích. Những sợi lông lồn còn ướt rượt bởi nhớt từ trong lỗ còn đang ứa ra. Những bà sồn sồn khi đi bơi, bao giờ cũng mặc thêm đồ lót bên trong. Duy chỉ có những cô gái độ 19-20. Những cô kín đáo thì cũng chui vào phòng nhỏ, đóng cửa cẩn thận như bà già, còn lại thì cũng cởi luôn bên ngoài. Chúng không còn chút ngại ngùng. Chúng cởi hết quần áo, chúng nhét đại vô trong túi xách rồi mới mặc đồ bơi. Nhưng đứa này không bao giờ mặc đồ lót bên trong, bởi vậy khi mặc đồ bơi vào, cái lồn vẫn in rõ bên ngoài, tạo thành rãnh. Có đứa khi vào đây còn nứng lồn có lẽ mới vừa đi chơi với bồ, chúng ngang nhiên thọc tay sâu vào trong, móc, ngoáy. Chúng vuốt, chúng rên rỉ. Những lúc này rất nhiều người lớn tuổi khác cảm thấy khó chịu vô cùng. Đang tắm, có nhiều đứa tức cảnh sinh tình, chạy vào nhà tắm thủ dâm. Thường những đứa này có thủ dụng cụ. Nhất là những cô cậu chơi bời trác táng, chúng coi khu vực hồ bơi là để thõa mãn. Khu vực thay đồ dành cho nữ, nhưng đôi khi cũng thấy những cặp nam nữ chạy vào cùng một phòng. Chúng nứng quá nên lên bờ đụ nhau. Lồn cặt của thiên hạ, thiên hạ cứ đụ, ban quản lý ban đầu cũng hơi khó chịu, nhưng rồi cũng quen, mặc kệ. Nói về phòng tắm nam, với con mắt của cánh đàn ông thì không hứng lắm, nhưng đôi khi cũng có chuyện để nói. Những cậu chưa có kinh nghiệm trong chuyện này, mỗi khi cởi quần ra, đứa nào cũng đứng sững, tội nghiệp, có đứa cố tình nhồi nhét cho vào trong quần bơi, mà không sao nó chịu nghe lời. Nó cứ lòi ra, sừng sững. Mặc cả quần lót bên trong, mà sao nó cứ thộn ra bên ngoài một cục, kỳ thấy mồ. Với những anh chuyên nghiệp hơn thì má? ảnh làm trước. Ai có bồ, có vợ thì đụ trước. Ai chưa đụ được thì ra tới đây mới thủ dâm. Họ thủ dâm công khai, tôi nghiệp cho mấy đứa trẻ cứ nhìn đám người lớn không biết họ làm gì mà cứ thụt ra thụt vào, một hồi thì bắn ra những tia nước đục ngầu. Vớ? đàn bà con gái, chỉ so sánh được độ dài lông lồn, hoặc vú. Còn cánh đàn ông thì so được độ dài và to của cặt. Có người thì mập lù, cụt . có người vừa dài vừa to. Nhất là những thằng nước ngoài. Dài, to ngoài tận cùng, nó còn cong cong tạo thành cái móc. Câu Chuyện Thứ Sáu SHOP THỜI TRANG Hôm nay báo đưa tin rằng có một Shop thời trang dùng những hình ảnh gợi ảm đặt trong phòng thay quần áo để thu hút giới trẻ. Đó chưa phải là sự thật và cũng chưa thật đáng nói, nếu như họ dừng ở đó. Những chiêu thức này được một số Shop mang tên thời trang trẻ biến hóa muôn màu. Họ không những dùng hình ảnh, mà họ dùng nhân vật thật. Tôi bước vào một phòng thay đồ dành cho nam, đang lúi cúi thay, thì tôi nhìn thấy đàng sau tấm màn ren mỏng là hình ảnh người con gái cựa quậy. Cô gái độ tuổi 15 chỉ còn đồ lót. Khi tôi chuẩn bị cởi quần dài ra để thử , cô ta vén tấm rèm bước ra. Tôi phút chốc giật mình – Cô là ai, cô làm gì trong phòng này? Cô gái đưa tay ra hiệu cho tôi nói nhỏ. – Dạ em phục vụ cho các anh thử đồ? Cô ta nhanh nhẹn mở nút quần, kéo fẹc-mơ tuya quần tôi ra. Tôi có mặc quần lót, nhưng con cặt tôi cũng vươn lên. Vừa kéo quần tôi xuống, cô bé cố tình chạm vào dương vật, làm tôi nứng không chiụ nổi. Cô bé giúp tôi mặc cái quần tôi định mua, rồi dịu dàng – Quần này vừa với anh lắm, anh mua giúp tụi em nhen. Tôi không thể từ chối trước tấm thânngà ngọc của nàng. Tôi không còn nhớ mình là ai, mình ở đâu, và mục đích chính mình tới đây để làm gì, nhưng khi cô bé cởi quần tôi ra, thì tôi không còn bình tĩnh. Tôi đã ôm con bé vào lòng. Con bé không phản đối. Nó không cho tôi hun vào môi, nhưng những chổ khác thì nó không hề phản đối. Tôi đã ướm dương vật của mình vào lồn nó, nhưng chỉ bên ngoài. Không biết trước tôi là bao nhiêu người, nhưng đến tôi, lồn nó đã ướt nhẹp. Giá mà nó chịu kéo cái quần lót xuống một chút là tôi có thể phập vào lút cán. Nó nhẹ nhàng đẩy tôi ra và mặc đồ lại cho tôi. – Hẹn anh khi khác. Rồi nó rút vào phía sau rèm. Tôi ngẩn ngơ nuối tiếc rồi mở cửa bước ra. Bên ngoài có nhiều người đứng đợi tới lượt mình. Không chỉ có một phòng, mà còn rất nhiều phòng khác dành cho nam. Câu Chuyện Thứ Bảy DƯỚI HẦM TRÚ ẨN Trong những năm tháng chiến tranh, có những chuyện tế nhị không ai nói ra, nhưng đó là sự thật. Chuyện thường xảy ra trong những hầm bí mật, hầm trú ẩn, nơi mà giữa cái sống và cái chết không hề có biên giới. Càng không có biên giới giữa những anh chàng bộ đội và những cô gái giao liên. Họ cùng trong một hầm, cùng một hoàn cảnh. Họ không kể lớn bé, họ không nghĩ đến chuyện phân biệt chức vụ, cấp bậc hay miền nam bắc, mà họ chỉ biết hàng ngày họ chung đụng nhau, đôi khi cùng xẻ chia nhau từng miếng ăn, cùng nằm trên cùng một cái giường. Chính những sự gần gũi đó tạo cho họ những cảm tình mà sau này lịch sử phải công nhận. Cũng giống như trường hợp đó, cô giao liên người dịu dàng bé bỏng tên Hà đã được anh bộ đội tên Kha cứu trong một trận xung kích bằng bom của giặc. Cô bị thương nhẹ nơi đầu gối. Đã mấy ngày qua, cô bé do mất máu đã bị ngất mà chưa tỉnh dậy. Kha một mình trong hang vừa phải lo đương đầu với những đợt tấn công , vừa lo cho tính mạng cô bé. Sáng nay khi tỉnh dậy thì không thấy Kha. Nhìn lại mình, cô gái hoảng hốt khi đang vận một bộ quần áo của đàn ông, còn quần áo của cô đang phơi gần đó. Hà mắc cỡ ngượng ngùng. Kha về tới, mừng rỡ vì Hà đã tỉnh dậy. Anh chợt thấy ngại khi biết Hà đã biết mình thay đồ cho cô. Nhớ lại bữa đầu, anh run run tháo từng khuy áo. Anh phải thay đồ cho cô gái, vì quần áo của nàng vừa ướt vừa dơ. Hàng út áo bật ra, để lộ bên trong cặp vú tròn lẵn, khuất hờ sau cái nịt ngực cũ mèm. Đời ính là vậy. Anh chưa bao giờ được nhìn. Anh nghĩ mình sống nay, chết mai, chắc gì lát nữa còn để được nhìn em. Anh cở hết những gì trên thân thể nàng, nàng vẫn còn bất tỉnh. Tuy vết thương được băng bó không còn chảy máu, nhưng vẻ mặt còn xanh lắm. Nàng trần truồng nằm đó, chùm lông rậm và dài che khuất hơn nữa lỗ lồn. Anh thử vạch nó ra. Hai mép lồn sậm đen khép kín. Anh không chịu được trước cảnh này, nhưng nàng đang bị thương nên anh không thể làm gì được. Anh không phải là thánh, nên trước cảnh này lòng con người chắc chắn xao động. Anh bỏ ra ngoài để cho dịu xuống sau khi choàng cho cô bộ đồ của mình. Hà không hình dung ra được cảnh tượng lúc ấy. Cô giả vờ giã lã – Cám ơn anh đã cứu em – Ơn nghĩa chi ở đây. Mình là đồng đội mà. Cô cũng vậy, cũng là con người, cô lẽ ra đã được hưởng cảnh sống sang giàu bên một người chồng. Chiến tranh, chiến tranh đã làm cho cô phải lưu lạc vào đây. Lẽ ra cô đã được hưởng cảnh ái ân mặn nồng. Vào đây, những lúc nhớ lại, cô muốn có người đàn ông nào đó ôm mình, để được đụ, được hôn hít. Những lúc chuyển giao những tài liệu quý giá cho những chú lãnh đạo lớn tuổi, giữa rừng sâu, họ nhìn cô thèm thuồng. Những lúc đó cô muốn nói rằng, chú ơi con cũng đang muốn đụ lắm đây. Nhưng làm sao cô mở lời cho được? cô chưa một lần được đụ hay được sờ vào dương vật đàn ông, nhưng cô đã từng thấy nó. Trong rừng, cô đã từng núp sau khe đá nhìn những anh bộ đội tắm dưới dòng suối trong mát. Là đàn ông với nhau, họ chẳng ngại ngùng chi mà mặc quần áo. Những thân hình vạm vỡ, đen đúa, bên dưới là những dương vật to như khúc củi. Anh Kha cũng vậy. Anh nhìn nàng trìu mến lắm. Không chịu được với những hình ảnh diễn ra trong đầu, Hà đánh bạo hỏi – Gần đây có suối không anh, em muốn tắm. Anh dẫn Hà ra bờ suối. Nàng vẫn bận nguyên quần áo lội xuống. Làn nước trong, mát rượi làm cho cho cô càng hứng thú. Nàng không để ý đến Kha mà từ từ cởi hết quần áo. Cô khoác nước lên thân thể. Kha không ngờ người con gái giao liên lại mạnh dạn đến thê. Không chờ được nữa, anh cũng cởi bỏ hết quần áo của mình rồi lội về hướng cô. Hà biết nhưng giả bộ để yên. Đợi cho anh đến sát bên, cô quay người lại. Mặt đối mặt. Kha ôm cô hôn tới tấp. Dưới làn nước trong suốt, hai bộ phận sinh dục áp vào nhau. Anh dìu cô vào gần bờ. Nàng nằm ngữa trên tản đá. Anh hùng hổ xông trận. Cặt anh cắm phập vào lồn nàng, cả hai người đều sung sướng. Những ngày sau đó họ miết bên nhau. Ban ngày họ đi tìm đồng đội, đêm về họ trao cho nhau những nụ hôn nồng cháy. Câu Chuyện Thứ Tám CHUYỆN CÔ HÀO Cô giáo Hào sinh ra và lơn lên ở Mỹ Tho. Sau khi tốt nghiệp cao đẳng sư phạm, cô bị điều về một huyện vùng sâu của tỉnh. Cô đẹp người. Nhiều ông thầy trong trường ở chung nhà tập thể đem lòng yêu, nhưng cô không đáp trả. Hận lòng, họ muốn có dịp báo thù. Đó là ông thầy tên Thiện. Ông đã cấu kết với những thằng học trò lớp tám siêu quậy. Chúng hùa nhau hại cô. Trong số những thầy đeo đuổi thì cô không yêu, cô mang lòng thương một ông đã có vợ con. Ông cứ ra vào trường tán tỉnh. Có lẽ cô cũng không biết hắn có vợ, chỉ thấy có vẽ hắn đẹp trai, ga-lăng. Chuyện tình của họ mùi mẫn, đến hồi bi đát. Không ai trong trường biết, chỉ có thầy Thiện và đám học trò hư hỏng theo ông ta là biết chuyện gì xả ra đếm thứ Bảy tuần trước. Hậu quả là cô phải xách gối ra đi, mà không biết ai đã hại mình. – Từ từ anh, em chưa tắm đó. Hắn cứ gí mũi vào lồn cô Hào. Hai người trần truồng như nhộng. Những năm ấy không có điện, nên ngoài trời tối đen. Đêm ấy thứ Bảy, nên các thầy cô khác đều đi chơi, chỉ có đám ông Thiện. Lợi dụng lúc hắn bồng cô ra nhà tắm công cộng, ông Thiện bố trí hai đưá chui xuống gầm giường, còn ổng và một đứa nữa nắp bên ngoài sau cánh cữa. Hắn bồng cô vào, vừa đi, họ vừa nút lưỡi nghe trèo trẹo. Họ ôm nhau, vú cô tuy bự, nhưng bị ép vào ngực hắn, bè ra. Cả hai nằm xuống giường, cái giường gỗ răng rắc lắc lư. Hắn liếm vào cổ, vào mặt. Hai thằng bên dươi thấy sợ trước khối lượng đè lên giường. Chúng đang giáng cặp mắt vào chổ chiếu bị rách, cũng chính là chổ nhìn rõ mồn một lồn và cặt. Lồn nứng đến độ nước nhớt ứara bên ngoài, dính bết cả lông. Hai mép hé mở, lộ rõ hòn đảo chính giữa. Còn cặt thì vươn dài, lông bù xù, chưa đút vào trong vội. Chúng nó bên dưới cũng nứng không kém, chúng thò tay qua lỗ chiếu rách. Thằng thì vuốt lồn, thằng thì vuốt cặt. Cô thì nghĩ rằng hắn vuốt ve cô, còn hắn thấy bàn tay vuốt cặt thì nghĩ rằng tại cô nứng quá. Nó kéo ngược lớp da bên ngoài, đầu khấc quẹo theo, đỏ bừng. Còn thằng kia cố banh hai mép lồn ra, nó nhìn vào trong, hai bên vách đỏ hông, nhớt ứa ra tạo thành màng mỏng, bay lất phất. Nó thò tay chạm tiểu đảo, cô vặn mình rên ư ử. – Đút vào đi anh, em chịu hết nổi rồi Nghe vậy, chúng nó đưa đưa đầu con cặt vào ngay lổ đã được banh sẵn. Hắn ta nhấp vào. Được một khúc, hắn ngưng lại chờ một hồi, rồi thụt mạnh vào. Cô kêu lên một tiếng “á” thật to. Nước trong lồn trào ra theo định luật Ac-si-met. Hai chúng nó lấy tay khều khều hậu môn làm cho cô càng nứng. Hắn thụt vào nhịp nhàng, mỗi lúc càng nhanh, càng mạnh. Một dòng tinh đặc quánh phụt ra, bay tuốt lên bụng cô. Con cu hắn xẹp dần. Ngày hôm sau, cả hội đồng giáo viên đều biết. Cô Hào phải ra đi. Hết Truyện 18+ hay hay nhất Thị thành, Minh Nghĩa lại đem xe đi bảo này đây, ngay cả ông chủ xưởng bảo trì cũng quen mặt. “Minh Nghĩa, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, cậu có ba trăm ngày giam xe ở nhà, phải trang hoàng, phải bảo trì chứ, nói bao nhiêu lần mới bằng lòng đi một chút!”Chu Minh Nghĩa cười không thật, Chu Minh Nghĩa cũng không muốn mua xe, thứ nhất, hắn chủ trương bảo vệ môi trường, cảm thấy lượng xe hơi thải khí ô nhiễm môi trường ít một chiếc thì cũng tính là một chiếc; thứ hai, đối với giao thông công cộng trong thành phố hắn mười phần ủng hộ, cho rằng thiết kế vô cùng tiện lợi, tuy rằng từ chỗ ở của mình trên Tĩnh Lộ đáp xe buýt đến trụ sở làm việc, lộ trình dài hơn, mất khoảng 40 phút đi xe, hắn cũng không để ý đoạn đường rằng thực hiện được một tháng, với địa vị công việc của hắn, nếu không có xe hàng hiệu thì chẳng khác nào quái vật, vì vậy để chặn miệng mọi người đồng thời sắm cho mình phương tiện đi gặp khách hàng, Chu Minh Nghĩa cũng mua hai chiếc xe hạng sang, tuy vẫn thường tìm cớ cho chúng nghỉ ngơiSáng sớm gọi café, Chu Minh Nghĩa mặc thường phục, mang tập công văn, thản nhiên ra khỏi khí buổi sớm vô cùng tốt, tiếng chim chiêm chiếp truyền đến khiến tâm tình người khác trở nên vui rằng công việc của hắn luôn cần phải thức đêm, nhưng cuộc sống của Chu Minh Nghĩa rất mang tính quý luật, hắn có một bộ các quy tắc cho bản trạm xe buýt đã có nhiều người đứng xếp hàng, Chu Minh Nghĩa đứng cuối người ở giữa có tấm vé dán ảnh chân thị thành người với người, Chu Minh Nghĩa có quan điểm riêng của một số ít người, mỗi ngày đều nhìn thấy mặt nhưng không quen biết nhau. Thị thành hơn ngàn vạn dân cư, hai người xa lạ muốn làm quen chẳng dễ dàng. Ý thức đề phòng của mọi người quá mạnh mẽ, người thành phố mỗi người mỗi vẻ, sẽ không có ai muốn đi kết bạn với một người mà bản thân không biết một chút thông tin về đối Minh Nghĩa thực sự hy vọng mọi người chung quanh xem mình như người bình thường, có thể mỗi ngày đi làm, sống cuộc đời bình nghĩ ngợi tới nội dung hội nghị hôm nay, bỗng nhiên phía sau truyền đến một trận bước chân, sau đó một người chen lấn đi lên, Chu Minh Nghĩa không hề phòng bị bị đẩy tới, lập tức cả đoàn người giống như quân bài domino ngã chồng về phía trước, người đứng đầu quả nhiên va vào trạm dừng, ô oa một tiếng kêu to, chắc là bị đau.“Sao lại thế này? Sao lại thế này?” Mọi người đồng loạt quay đầu kiện này khiến thủ phạm vẻ mặt xấu hổ, vuốt cổ cười ngây ngô. “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi chạy nhanh quá.”“Xe chưa tới cậu gấp cái gì?”“Đuổi gấp như vậy sao không đến sớm đợi?”“Oa này một cước đá tôi…”Mọi người đồng loạt trách thanh niên vội vàng không kịp giải thích, chỉ kịp hỏi người đàn ông trước mắt có chuyện gì hay không. Ồn ào một lúc sau, xe bus đến, tất cả mọi người lên xe, không hề nói chuyện với Minh Nghĩa ngồi tầng trên của xe bus dựa vào cửa, đang lẳng lặng ngắm cảnh phố phường thì một người đi đến ngồi cạnh Minh Nghĩa nhìn sang, đúng là người gây nên sự kiện quân bài là một thanh niên ước chừng hơn hai mươi tuổi, mái tóc ngắn hơi rối loạn, ánh mắt sáng ngời, nhìn một bên mặt, môi như đóa hoa, bộ dạng thanh tú, bên trong là áo thun trắng, quần jean, bên ngoài là áo khoác da, cảm giác giống như sinh viên nhưng trên mặt lại không có phong thái của người trí thức, khí chất không giống sinh ta làm việc gì? Chu Minh Nghĩa nghĩ thanh niên lưng mang túi sách phồng to, trên cổ đeo một cây bút, di động, máy ảnh kỹ thuật số, vừa ngồi vào chỗ của mình đã lầm bầm mặc niệm điều gì đó, chân trên mặt đất điểm nhẹ, Chu Minh Nghĩa lấy kinh nghiệm nhìn người của mình phán đoán, người này là phóng Minh Nghĩa đột nhiên cười thầm, đoán rằng người xa lạ này chỉ mới vào nghề, hắn và đồng nghiệp rất thích trò chơi nhìn người đoán việc này, còn thường xuyên đánh đố nhau, thật lâu không chơi, không biết hôm nay thế nào lại nhớ Minh Nghĩa ảm đạm cười, xoay mặt nhìn ra ngoài cửa đi tới khu trung tâm thành phố, người trẻ tuổi vội vàng xuống Minh Nghĩa xuống xe ở khu ngân hàng nổi tiếng trong thành đồng hồ, mới 8 giờ sáng, tuy rằng người thành phố làm việc đến 9 giờ tối, nhưng cũng không ai đến sớm vào giờ này, không vội phải kiếm tiền như thế ty chứng khoán Vạn Khải, sàn giao dịch chứng khoán lớn nhất Hương Đảo, nổi danh trên cả địa bàn Đông Nam vào tòa nhà công ty, Chu Minh Nghĩa nhấn nút lên lầu bảy. Chứng khoán Vạn Khải chiếm bảy tầng trệt, diện tích lớn nhất trong tòa nhà, là thành viên ban giám đốc Vạn Khải, văn phòng Chu Minh Nghĩa nằm trên lầu văn phòng, Chu Minh Nghĩa tới nội sảnh nho nhỏ thay quần áo, lượng tây trang đắt tiền của hắn có đến một nửa là để ở công ty, đến đây có thể đặt thỏa đáng mọi thứ, hắn lại ngồi xuống uống một ly café, lúc này, hai trợ lý của Chu Minh Nghĩa là Bách Anna và Lưu Kí mới đi chủ so với trợ lý luôn luôn tới sớm hơn.“Chào buổi sáng, Chu tiên sinh.” Bách Anna mang theo tươi cười ngọt ngào, đi vào văn phòng Chu Minh Nghĩa, đem bản thảo những sự kiện tổng hợp đặt ở bàn công tác của Chu Minh Minh Nghĩa luôn luôn không thích người khác lấy chức vị xưng hô với hắn, nhóm nhân viên cấp dưới cũng đã thành thói quen.“Tư liệu ngài cần đều chuẩn bị tốt, đã thông báo cho người bên bộ đầu tư cùng luật sư, chín giờ ở phòng họp số 4.” Lưu Kí buông xấp tư Minh Nghĩa một mặt nhanh chóng xem tin tức trên mạng, đương nhiên, có một chút rạng sáng hôm nay hắn đã biết, đồng thời ngẩng đầu lên nói với Anna. “Anna, nhớ rõ hôm nay phải giúp tôi mua một bó hoa, đưa đến chỗ tiểu thư Mã Thanh Nghi bên ngân hàng Phong Diệp.”“Vâng.”Chu Minh Nghĩa mỉm cười một chút với trợ lý, sau đó chìm mình vào trước màn hình máy Bách Anna không tự chủ được đập thình thịch, làm nhân viên của Chu Minh Nghĩa đã bốn năm, vẫn không thể tự động điều khiển được chính cũng là không có biện pháp, Bách Anna chấp nhận số mệnh, đồng nghiệp chung quanh cùng các bạn bè đều công nhận ông chủ thực sự rất xuất qua tài hoa cùng năng lực xuất sắc hơn người, riêng ngoại hình Chu Minh Nghĩa cũng đủ làm cho nhân viên nữ trong công ty không thể không chú Minh Nghĩa có dáng người cao lớn, khỏe mạnh, dung mạo anh tuấn, tuy rằng đã đứng hàng ba nhưng tuyệt không béo, vóc dáng mạnh mẽ mà hữu lực, tóc màu đen, đôi mắt nâu sáng ngời, sống mũi cao thẳng, cằm góc cạnh rõ ràng, cả người tản mát một lực hấp dẫn mạnh mẽ của đàn ông thành đạt và thành thục. Chu Minh Nghĩa dốc sức vào sự nghiệp chứng khoán nhiều năm, tiến lùi vô cùng khôn khéo, công phu xã giao cẩn trọng, thái độ làm người lại khiêm tốn, được giới tài chính công nhận là một kẻ rất lợi nghề, Chu Minh Nghĩa có tên gọi. “Hỏa hồ”, chính là hình dung hắn làm việc thong dong tao nhã nhưng lại khôn khéo, cao tác buổi sáng khẩn trương nhưng luôn theo trình tự cuối cùng đã xong, tới giờ ăn trưa, điện thoại vang lên.“Minh Nghĩa, nhớ rõ chúng ta có hẹn không?”“Đương nhiên, tôi đã chuẩn bị tốt.”“Đáng tiếc nha, không ít mỹ nữ trong thành phố chờ cùng các hạ uống trà, các hạ lại hẹn với tôi.” Người ở đầu dây bên kia quả nhiên là trêu chọc hắn.“Tôi có chuyện cùng cậu bàn bạc.”Đi vào Bích Thanh Các cạnh công ty - là nhà ăn mà các nhân viên ngân hàng yêu thích, danh mục món ăn Chiết Giang rất có danh tiếng - Chu Minh Nghĩa phát hiện người mình hẹn đã có mặt.“Rốt cuộc là chuyện gì?” Kim Tắc Thái uống trà, nhìn lão hữu hỏi, gã không khỏi nghi hoặc, nếu là việc công Chu Minh Nghĩa luôn luôn nói trực tiếp, chỉ có việc tư hắn mới nói vào giờ cơm trưa, làm bạn bè kiêm luật sư của Chu Minh Nghĩa đã nhiều năm, gã hiểu hắn rất Minh Nghĩa mỉm cười. “ Tôi phát hiện cha tôi muốn tái hôn, muốn nghe ý kiến của cậu.”Kim Tắc Thái mở to hai mắt. “Bác trai sao?” Trong lòng thầm nghĩ người này đúng là kiềm chế tốt, nói đề tài như vậy mà mặt không đổi sắc.“Phải.”Ngày xưa là bạn bè thời đại học, hiện tại là luật sư riêng, Kim Tắc Thái hiểu rõ gia cảnh nhà Chu Minh Nghĩa. Cha mẹ Chu Minh Nghĩa đã bất hòa từ khi hắn còn nhỏ, ở riêng nhiều năm, sau khi Chu Minh Nghĩa trưởng thành thì chính thức ly hôn. Kim Tắc Thái biết cha Chu Minh Nghĩa là nhân viên chính phủ, bề ngoài đậm chất trí thức, nghe tin tức kết hôn của bác trai Kim Tắc Thái có chút kinh ngạc.“Cậu làm sao biết được tin này?”Gắp một ít đồ ăn, Chu Minh Nghĩa cười đáp. “Tự nhiên sẽ có người nói tôi biết.”“Xác định là muốn kết hôn thật? Bác trai cam đoan đó là bạn bè.”“Tôi nghĩ cha tôi sẽ không cùng bạn bè mỗi ngày đều gặp mặt nói chuyện, khiêu vũ.”“Đã có chút thân mật rồi sao?”“Không tồi.”“Cậu phản đối?”“Đương nhiên không.” Chu Minh Nghĩa giương mắt nhìn Kim Tắc biết nhiều năm, Kim Tắc Thái thừa nhận ánh mắt Chu Minh Nghĩa đặc biệt thâm thúy, có thể chế ngự kẻ khác, dường như nhìn thấu hết thảy, mỗi lần đối phương bị hắn nhìn sẽ không thể che giấu bất kì chuyện gì, thật không hiểu trên bàn đàm phán đối phương làm sao cò kè mặc cả với hắn.“Cần tôi làm gì sao?”“Những tài liệu liên quan đã gửi đến chỗ cậu, cậu thay tôi điều tra một chút gia quyến của người kia, tôi không tiện ra mặt, tôi biết cậu nhất định có biện pháp.”Kim Tắc Thái gật gật đầu, hắn hiểu băn khoăn của Chu Minh Nghĩa.“Cảm ơn.” Chu Minh Nghĩa mỉm cười“Ai, nụ cười này nếu sử dụng ở nơi khác, cậu không biết mình sẽ nhận được bao nhiêu ưu đãi đâu.” Kim Tắc Thái vẫn không quên trêu chọc.“Tôi cũng muốn, nhưng không có thời gian.”“Cuồng công việc.”“Tôi thích như vậy.”“Cậu là thương nhân chuyên cần nhất thành phố.”“Tôi thừa nhận, nhưng vẫn hy vọng không bị người khác hiểu lầm tôi mỗi ngày trong mắt đều chỉ có tiền.” Chu Minh Nghĩa cười lắc trạm xe buýt, Chu Minh Nghĩa gặp lại người trẻ tuổi thành phố, những người trẻ tuổi sinh lực tràn trề rất nhiều, nhưng Chu Minh Nghĩa cảm thấy người thanh niên này trong mắt lại ẩn hiện một nét u buồn làm hắn động tâm, rốt cuộc là chuyện gì đã khiến cho người thanh niên này có ánh mắt như vậy?Một phút không cẩn thận, Chu Minh Nghĩa đánh rơi tập công văn trên tay, chàng trai trẻ phía sau nhặt lên đưa cho hắn.“Cảm ơn.”“Không cần khách khí.”Hai hành khách ngày ngày chạm mặt nhau trên cùng một chuyến xe cuối cùng cũng đối Minh Nghĩa vui vẻ ngồi trên tầng thượng xe buýt, vị trí gần cầu thang lên xuống, thuận tiện cho việc đi lại, người trẻ tuổi dường như cũng nghĩ vậy nên luôn ngồi bên cạnh Minh Nghĩa nhìn người trẻ tuổi mỉm cười, người kia cũng vội vàng cười Minh Nghĩa ho nhẹ một chút. “Chu Minh Nghĩa.” Hắn chủ động tự giới thiệu. Không biết vì sao, chỉ biết muốn kết bạn với đối phương.“Duẫn An Nhiên.”“Cậu đi làm sao? Rất sớm a?” Chu Minh Nghĩa bình thản hỏi.”Đến chỗ làm là vừa đúng 8 giờ, cũng không tính là sớm, chúng tôi luôn phải chạy tới chạy lui.”“Phóng viên?”Duẫn An Nhiên lộ ra biểu tình ngoài ý muốn. “Làm sao anh biết?”“Nhìn những thiết bị trên người cậu có thể đoán được.” Chu Minh Nghĩa mỉm cười ra vẻ hiểu biết, hắn chưa một lần đoán sai nghề nghiệp đối phương, cho dù là lần gặp đầu An Nhiên cười mang theo vài phần trẻ con. “Không phải ai cũng nhận ra.”“Tòa soạn báo nào?”“Tuần san Đễ Thực.”Chu Minh Nghĩa biết, đây là một tòa soạn báo tầm trung, chuyên viết đủ loại tin Minh Nghĩa mang theo ý cười thản An Nhiên trừng mắt. “Tôi không phải đội chó săn tin, tôi là phóng viên chụp ảnh.”Chu Minh Nghĩa nhẹ nhàng trả lời. “Tôi tin tưởng cậu.”Trước nụ cười của người xa lạ kia, Duẫn An Nhiên ngây ngẩn cả An Nhiên tự nhận mình chưa gặp nam giới nào có phong thái như vậy bao giờ. Kỳ thật cậu đã sớm chú ý tới người đàn ông thường cùng mình đợi xe buýt, tự đáy lòng cảm thấy kinh ngạc trước thái độ ung dung không giống người thường cùng với sự thành thục đầy mị lực của người kia, đương nhiên, ngoại hình anh tuấn cao lớn của đối phương cũng làm cho cậu chú ý, trong thành phố người có phong thái như vậy tuy không ít, nhưng có thể gặp mỗi ngày thì không làm cho Duẫn An Nhiên kinh ngạc chính là giọng nói gợi cảm, giống như ánh mắt thâm thúy kia, có thể nhìn thấu hết thảy của đối phương.“Anh là người mẫu sao?” Duẫn An Nhiên hỏi.“Vì sao lại nghĩ như vậy?”“Anh thật sự rất thích hợp, ngoại hình tốt, cao lớn, dáng người đẹp, lại đẹp trai, không phải sao?”“Nghe ca ngợi như vậy thật đúng làm cho người ta cao hứng, nhưng tôi không không phải, tôi là nhân viên công ty.” Chu Minh Nghĩa chân thật nói.“Tôi cảm thấy đã gặp anh ở đâu đó. Nghĩ không ra, nhưng thực sự cảm thấy hình như đã gặp qua.”Chu Minh Nghĩa tươi cười mang theo trêu chọc. “Tôi cũng không thể vì những lời lí giải này mà dễ tiếp cận.”Duẫn An Nhiên tức giận, giống như sơn miêu bị cắt đuôi, còn thiếu mỗi việc giương nanh múa vuốt. “Anh nói cái gì! Này, mới khen anh vài câu dễ nghe đã đắc ý, ít mơ đi, anh có gì đặc biệt hơn người, ai muốn đến gần a!”“Thật có lỗi, thật có lỗi, chỉ là trò đùa nhỏ.”“Hừ!” Duẫn An Nhiên tức giận quay mặt Minh Nghĩa cười thầm trong lòng, người này mẫn cảm mà đơn thuần như vậy, cậu và hắn là hai thế giới khác biệt, đối với bản thân hắn mà nói, Duẫn An Nhiên chỉ như một chú cừu tới khu phố trung tâm, Duẫn An Nhiên xuống xe vẫn không quên quay đầu lại trắng trợn liếc Chu Minh Nghĩa một tối, hai người lại gặp mặt trên cùng một chuyến xe buýt.“Như thế nào luôn gặp anh?” Duẫn An Nhiên bất mãn hỏi.“Cậu chẳng lẽ không thường gặp cô gái xinh đẹp nào trên xe buýt sao?”“Sao không?”“Tôi nghĩ chúng ta đón xe buýt theo cùng một quy luật thời gian, cho nên khả năng gặp mặt trên cùng một chuyến xe cao hơn, hơn nữa điều này cho thấy giờ giấc giao thông công cộng trong thành phố có độ chuẩn xác rất cao.”“Ai…” Duẫn An Nhiên thở dài, tựa lưng vào ghế ngồi.“Mệt sao?”“Như đánh giặc ấy.”Chu Minh Nghĩa nở nụ cười, công việc của hắn so với đánh giặc cũng không sai biệt lắm, ngày ngày chăm chăm theo dõi thị trường chứng khoán tăng giảm.“Tin tức giải trí cũng không dễ làm.”“Nói đúng là thế, mỗi ngày đi xung quanh thành phố như đi chợ, đám nghệ sĩ này khi quảng bá chuyện gì thì cầu chúng tôi đến chụp ảnh, mở đường cho cánh phóng viên giật tít của sao lớn này, siêu sao nọ, chỉ sợ chúng tôi không chịu đăng tin trên báo, nhưng lúc bình thường thấy chúng tôi như thấy ôn thần, còn kém kêu gào đòi đánh đòi giết.”Chu Minh Nghĩa mỉm cười lắng biên tự diễn một hồi, Duẫn An Nhiên lúc này mới cười xin lỗi. “Thật ngại, anh phải nghe tôi kể khổ.”“Không quan hệ, vì công việc mà phải chịu áp lực là chuyện bình thường, nói hết một chút mới có lợi.”Duẫn An Nhiên ngậm miệng, nhìn cảnh ngoài cửa gì làm cho cậu phải hướng người xa lạ kể khổ, nhất định là công việc rất vất vả, đương nhiên, trước mắt chỉ biết kẻ xa lạ này làm Duẫn An Nhiên có cảm giác an toàn, cho nên mới đối với hắn nói không ngừng con độc nhất trong nhà, từ nhỏ đã không có tình thương của cha, Duẫn An Nhiên theo bản năng hy vọng có thể có anh trai ngày thường lắng nghe một chút tiếng lòng mình, rất nhiều chuyện không thể nói cho mẹ biết, sợ bà lo lắng, cũng sợ bà không Chu Minh Nghĩa một lần nữa đang ngồi trên xe buýt nhìn thấy Duẫn An Nhiên, sắc mặt cậu thật sự rất kém.“Xảy ra chuyện gì sao?”Duẫn An Nhiên sờ sờ mặt, lắc Minh Nghĩa than nhẹ, không hỏi nữa.“Anh ở đâu?” Duẫn An Nhiên bất ngờ hỏi.“Tĩnh Lộ.”“Tôi ở khu Hinh Mĩ trên Tĩnh Lộ.”Chu Minh Nghĩa gật đầu, cậu biết tiểu khu này là chính phủ đặc biệt xây dựng để thực hiện kế hoạch an cư lập nghiệp cho một vạn gia đình. Giá đất trong thành phố đắt đỏ nổi tiếng thế giới, chính phủ vẫn một mực thi hành kế hoạch an cư này, nếu không giai cấp bình dân thấp bé sẽ không có nơi để ở. Nhưng có thể ở được một đoạn trên Tĩnh Lộ như vậy, thật muốn nói là may mắn.“Anh không vội trở về sao?”Duẫn An Nhiên cúi đầu hỏi.“ Không. Có việc gì à?”Duẫn An Nhiên vẫn cúi đầu, giống như không còn sức gánh Minh Nghĩa biết cậu nhất định là có việc, vì thế khi xe buýt tiến vào Tĩnh Lộ liền lôi kéo Duẫn An Nhiên xuống xe, đem cậu đến một nhà ăn yên tĩnh, gọi bia và vài món kho, ngồi ăn chờ Duẫn An Nhiên mở hơi uống xong lon bia, Duẫn An Nhiên ngẩng đầu gãi gãi mái tóc đen óng. “Tôi, tôi không biết có thể nói cùng ai, lòng tôi rất loạn.”“Tình cảm có vấn đề sao?” Là chuyên gia phân tích đầu tư chứng khoán, Chu Minh Nghĩa không nghĩ tới bản thân còn có một ngày đảm đương công việc phân tích tình An Nhiên ngẩng đầu nhìn Chu Minh Nghĩa, ánh mắt bất lực cùng hoang mang làm Chu Minh Nghĩa kinh Minh Nghĩa cũng nhìn Duẫn An Nhiên, sự trầm ổn cùng ánh mắt trong suốt làm Duẫn An Nhiên trấn định một chút.“Mẹ tôi, tái hôn.” Duẫn An Nhiên cau mày mang theo thống Minh Nghĩa nở nụ cười. “Cậu phản đối?”“Tôi không biết.”“Nói vậy là ý gì?”“Bời vì tôi không biết đối phương là người như thế nào, cho nên tôi không thể tỏ thái độ.”“Nghĩa là sao?”“Nếu đối phương là người tốt, tôi sẽ không ngại việc mẹ tái hôn, nhưng tôi lo lắng mẹ tôi là người đơn thuần, xã hội bây giờ hỗn loạn, tay già đời còn có lúc nhìn nhầm, tôi sợ mẹ bị lừa, sợ bà bị thương tổn.”Chu Minh Nghĩ chớp mắt, thì ra nguyên nhân sự tinh khiết của Duẫn An Nhiên là xuất phát từ đây.“Mẹ đã trải qua nhiều khổ đau, hôn nhân bất hạnh một lần là đủ rồi, tôi sợ, tôi… ” Duẫn An Nhiên không nói nữa, cúi đầu thật Minh Nghĩa nhẹ nhàng ừ’ một tiếng, nếu đối phương là người ở tiểu khu An Cư, như vậy không có khả năng tính toán, lúc phân tích cho cậu chỉ cần lo lắng các tình huống khác.“Tôi nghĩ, kết quả không ngoại trừ hai khả năng, nếu đối phương là người không tồi, như vậy để mẹ cậu tái hôn cũng tốt, nếu đối phương là người không tin tưởng được, cậu phải hiểu rằng hắn cũng đã làm mẹ cậu động lòng mới khiến bà có ý định tái hôn. Mẹ cậu chắc tuổi cũng không còn nhỏ. Như vậy, dù đối phương là người như thế nào, ít nhất, hắn cũng làm cho mẹ cậu có cảm giác được yêu. Nếu không có một tình cảm chân chính làm sao có thiên trường địa cửu? Cho nên tôi thấy cậu cũng không cần phải lo lắng nhiều. Mẹ cậu là người trưởng thành, hãy để bà tự quyết định.”Nghe Chu Minh Nghĩa bình thản nói, Duẫn An Nhiên đột nhiên có cảm giác sáng sủa hẳn lên.“Nếu cậu lo lắng, không ngại hỏi mẹ mình một chút bối cảnh gia thế đối phương, không thể hỏi trực tiếp cũng có thể hỏi chị em thân biết của mẹ, nhất định có người sẽ biết họ tên đối phương, nếu thật sự có thể mời người điều tra một chút cũng không sao, sau đó, cậu có thể kết luận lại một lần nữa.”“Đúng vậy, anh nói rất chuẩn.” Duẫn An Nhiên vuốt gáy. “Tôi đã biết.”“Cám ơn anh.”Chu Minh Nghĩa tươi cười ôn An Nhiên thầm nghĩ, mình quả nhiên hỏi đúng người, từ lúc mới gặp mặt cậu đã cảm thấy Chu Minh Nghĩa như người anh cả có thể tín nhiệm, giờ cậu đã hiểu cảm giác có anh em mà cậu thường hy vọng là như thế đến, hai người thoải mái uống hết về nơi ở của chính mình, căn phòng cao nhất trong tòa nhà bên cạnh hải cảng, Chu Minh Nghĩa buông công văn, một bên pha café một bên nghĩ đến tình trạng kết hôn, tái hôn trong thành phố ngày càng nhiều, ai cũng hướng đến tình cảm tốt đẹp nhưng càng ngày càng nhận ra không thể cầu toàn, tất cả mọi người đều ôm tâm trạng chờ mong sau đó lại lo được lo đợi đến lúc Duẫn An Nhiên hỏi, mẹ cậu - Đổng Vân, đã tự mình giãi bày với đứa con.“Như vậy, đã quen biết gần một năm?” Duẫn An Nhiên thấp giọng hỏi.“Phải.” Đổng Vân vẫn cúi đầu.“Mẹ thật sự hiểu rõ mọi chuyện của người đó?” Duẫn An Nhiên chỉ sợ mẹ bị lừa.“Là bằng hữu giới thiệu, bác ấy nguyên gốc là người Trữ Ba, thời niên thiếu ở Hương Đảo học hành, sang Anh học đại học sau đó trở về làm việc, nhận chức ở sở giáo dục, về hưu hai năm trước. Mới đầu chúng ta làm quen, gặp mặt, nói chuyện, thời gian lâu dài liền tự nhiên phát triển thành như vậy.”Duẫn An Nhiên thầm nghĩ điều kiện đối phương cũng không tồi.“Người đó, vì sao độc thân?”“Chuyện này, bác ấy không hợp với vợ trước, ở riêng rất nhiều năm, sáu năm trước mới chính thức ly hôn.”“Ly hôn nhiều năm như vậy bây giờ mới tìm người bầu bạn sao?” Duẫn An Nhiên Vân ngẩng đầu nhìn đứa con. “Chúng ta cũng tốn rất nhiều thời gian để tìm ra nhau.”Duẫn An Nhiên ôm lấy mẹ. “Mẹ, con không có ý gì khác, con chỉ sợ mẹ bị người thương tổn, sợ mẹ bị lừa, mẹ không cần tức giận.”Đổng Vân đưa tay vỗ về đứa con. “Mẹ biết. Mẹ lo lắng thật lâu mới hạ quyết tâm. Mẹ muốn cùng bác ấy sớm tối bên nhau, mẹ đã cẩn thận suy xét rồi.”Duẫn An Nhiên nhìn khuôn mặt đã không còn trẻ của mẹ mình. “Mẹ, chúc mẹ hạnh phúc.”Đổng Vân nở nụ cười có chút buồn bã.“Có thể giới thiệu cho con với vị tiên sinh kia làm quen không?”“Có thể. Mẹ mời bác ấy cuối tuần sau đến nhà chúng ta ăn cơm.”Xem ra mẹ đã chu toàn mọi việc, Duẫn An Nhiên chỉ phải gật đầu, đợi đến lúc đó sẽ rõ ràng.“Phải xưng hô người đó như thế nào? ”“Bác ấy là Chu Trọng Hàn, con gọi bác Chu là tốt rồi.”Duẫn An Nhiên gật đầu, cuối tuần sao ? Trước mắt phải sắp xếp công việc thật đến, Duẫn An Nhiên không ngủ được, cậu quả nhiên không thể không lo An Nhiên lo lắng là có lý do, mẹ là con một trong nhà, thái độ làm người đơn thuần dịu dàng, sau được gả cho cha, tính tình cha cậu khá dữ, vì vậy càng ngày hai người càng không có tiếng nói chung, thời thơ ấu phải chứng kiến cảnh cha cường bạo mẹ đã trở thành ám ảnh trong lòng cậu. Cha mẹ ly hôn năm Duẫn An Nhiên mười tuổi, cậu theo mẹ sinh sống, thời gian đó thực sự kham khổ, hơn nữa Duẫn An Nhiên lại tự giễu bản thân không có tiền đồ, học hành không khá khẩm, sau khi tốt nghiệp trung học ra ngoài làm công, vì thích chụp ảnh mà trở thành phóng viên đưa tin tức giải trí, kỳ thật cũng chỉ là chân sai vặt, nghĩ đến đây Duẫn An Nhiên không khỏi nhớ tới Chu Minh Nghĩa, trong đầu hiện lên tướng mạo anh tuấn cùng đôi hắn thâm thúy sang ngời của tự bản thân không có năng lực, công việc chỉ đủ chi tiêu hằng ngày, bằng không sẽ không ở nơi này, nếu bản thân có bản lĩnh và tiền đồ, mẹ sẽ không phải kham khổ nhiều năm như vậy, nghe mẹ giới thiệu, sau khi tái hôn, nếu mẹ có thể sống tốt một chút thì chính mình cũng yên tâm, Duẫn An Nhiên thầm nghĩ.

truyện tranh 18 trên xe buýt