truyện trái cấm thơ ngây
Truyện; Trái Cấm Thơ Ngây; Chương 1; Trái Cấm Thơ Ngây. Chương 1: Mở đầu. Chương trước Chương sau. Đêm khuya, mọi âm thanh đều tĩnh mịch, một sự thâm trầm bao lấy một biệt thự hào hoa ở vùng ngoại ô. Bên trong nhà, Lý Bình quơ chiếc roi trong tay không thương tiếc, cả
Bạn đang đọc truyện Trái Tim Đặt Nhầm Chỗ của tác giả artermis_lyn. Mạc Tinh Tuyết cùng với vị hôn phu chính thức thành vợ chồng. Nhưng mọi thứ lại không như cô tưởng tượng, hai người từ tình bạn đi đến hôn nhân quá nhanh chóng, cô còn không cảm nhận được tình
Thi đua có nghĩa là do các quan cửu phẩm của Cấm Đình trao giải. Nhà thơ chúng tôi làm được gì? Các anh chị ở ngoài không bài tiết mồ hôi mà cứ hay phê phán. là thành công của thể truyện dài. Tập truyện Trái tim hổ của Nguyễn Huy Thiệp qua bản dịch Kim Lefèvre không
Vay Tiền Nhanh Chỉ Cần Cmnd Asideway. Chương 1 Mở đầuĐêm khuya, mọi âm thanh đều tĩnh mịch, một sự thâm trầm bao lấy một biệt thự hào hoa ở vùng ngoại trong nhà, Lý Bình quơ chiếc roi trong tay không thương tiếc, cả người tựa hồ lần lượt bị roi mê hoặc tốc độ mỗi lúc một nhanh, bà ta bước từng bước về phía một bé trai núp ở vách tường.“Ha ha!”Chiếc roi không chút lưu tình đánh vào trên người cậu bé, quần áo trên người bởi không chịu nổi đòn roi đã sớm rách bé sợ hãi dùng hai tay ôm đầu, cắn chặt môi dưới, không khóc thành tiếng.“Biết vì sao tao đánh mày không?”cLý Bình dùng gương mặt dữ tợn nhìn đứa bé, vừa nói xong lại giơ roi lên tiếp tục đánh vào người cậu bé, trên mặt lộ ra một nụ cười điên cuồng.“Bởi vì cha của mày là một kẻ trăng hoa, không thương yêu tao mà chỉ thích ra ngoài lăng nhăng.” Lý Bình vừa mắng vừa đem roi quất lên người cậu bé. Đứa bé cắn cắn đôi môi đang chảy máu, nhưng bản thân vẫn quật cường không hề mở miệng cầu xin.“Mày rất thích tao đánh mày đúng không? Hừ! Tao sẽ không để mày được như ý, tao sẽ không đánh mày nữa!” Nói xong bà ta đột nhiên xách thân hình ốm yếu của đứa bé lên, đem nó nhốt vào trong tủ quần áo, khóa trái cánh cửa tủ bên bé bị ném trong tủ quần áo, không ngừng đập cửa, ý muốn cầu cứu người người hầu trong biệt thự tìm khắp nơi cũng không thấy đứa nhỏ, lục tung mọi ngóc ngách, cuối cùng phát hiện ra nó ở trong tủ quần áo trên cao mà cứu nó ra ngoài.“Tối quá, lạnh quá.... ” Đứa bé được thả ra, trong miệng vẫn không ngừng nỉ cảm giác sinh mạng của bản thân đã không còn chút ánh sáng nào nữa mà thay bằng sự tối tăm, vết máu trên người tựa hồ đã khắc sâu trong tâm ôm lấy bản thân thật chặt, bên tai tựa hồ như có đứa bé đang ca đời chỉ có mẹ tốt,Không có mẹ kiếp con trẻ giống như cọng cỏ,Đầu được mẹ ôm trong ngực,Tận hưởng hạnh phúc vô cùng......Nó luôn luôn ngoan ngoãn, có phãi nó đã làm sai điều gì khiến cho mẹ luôn đối xử với nó như vậy!Hay là vì nó không đáng được yêu thương? Cho nên ai cũng ghét bỏ nó!Tự nói với bản thân, nó sẽ không bao giờ được yêu thương để tránh phải mong chờ, sau đó đổi lấy là bản thân đau khổ....Nó nói với chính mình, sẽ không bao giờ tin tưởng bất cứ ai, chỉ có như vậy bản thân nó mới không bị tổn thương.... Truyện đánh dấuNhấn để xem...Truyện đang đọcNhấn để xem...
Đêm khuya, mọi âm thanh đều tĩnh mịch, một sự thâm trầm bao lấy một biệt thự hào hoa ở vùng ngoại trong nhà, Lý Bình quơ chiếc roi trong tay không thương tiếc, cả người tựa hồ lần lượt bị roi mê hoặc tốc độ mỗi lúc một nhanh, bà ta bước từng bước về phía một bé trai núp ở vách tường.“Ha ha!”Chiếc roi không chút lưu tình đánh vào trên người cậu bé, quần áo trên người bởi không chịu nổi đòn roi đã sớm rách bé sợ hãi dùng hai tay ôm đầu, cắn chặt môi dưới, không khóc thành tiếng.“Biết vì sao tao đánh mày không?”cLý Bình dùng gương mặt dữ tợn nhìn đứa bé, vừa nói xong lại giơ roi lên tiếp tục đánh vào người cậu bé, trên mặt lộ ra một nụ cười điên cuồng.“Bởi vì cha của mày là một kẻ trăng hoa, không thương yêu tao mà chỉ thích ra ngoài lăng nhăng.” Lý Bình vừa mắng vừa đem roi quất lên người cậu bé cắn cắn đôi môi đang chảy máu, nhưng bản thân vẫn quật cường không hề mở miệng cầu xin.“Mày rất thích tao đánh mày đúng không? Hừ! Tao sẽ không để mày được như ý, tao sẽ không đánh mày nữa!” Nói xong bà ta đột nhiên xách thân hình ốm yếu của đứa bé lên, đem nó nhốt vào trong tủ quần áo, khóa trái cánh cửa tủ bên bé bị ném trong tủ quần áo, không ngừng đập cửa, ý muốn cầu cứu người người hầu trong biệt thự tìm khắp nơi cũng không thấy đứa nhỏ, lục tung mọi ngóc ngách, cuối cùng phát hiện ra nó ở trong tủ quần áo trên cao mà cứu nó ra ngoài.“Tối quá, lạnh quá.... ” Đứa bé được thả ra, trong miệng vẫn không ngừng nỉ cảm giác sinh mạng của bản thân đã không còn chút ánh sáng nào nữa mà thay bằng sự tối tăm, vết máu trên người tựa hồ đã khắc sâu trong tâm ôm lấy bản thân thật chặt, bên tai tựa hồ như có đứa bé đang ca đời chỉ có mẹ tốt,Không có mẹ kiếp con trẻ giống như cọng cỏ,Đầu được mẹ ôm trong ngực,Tận hưởng hạnh phúc vô cùng......Nó luôn luôn ngoan ngoãn, có phãi nó đã làm sai điều gì khiến cho mẹ luôn đối xử với nó như vậy!Hay là vì nó không đáng được yêu thương? Cho nên ai cũng ghét bỏ nó!Tự nói với bản thân, nó sẽ không bao giờ được yêu thương để tránh phải mong chờ, sau đó đổi lấy là bản thân đau khổ....Nó nói với chính mình, sẽ không bao giờ tin tưởng bất cứ ai, chỉ có như vậy bản thân nó mới không bị tổn thương....
Edit QoopCô không nên yêu ấy, Dương Tố Hinh gặp được người trong mộng,Vì anh, cô đã vứt bỏ hết sự hồn nhiên và thiện lương của mình, theo anh đến cùng trời cuối bể,Cô từng nghĩ kiếp này chỉ cần có tình yêu của anh thì đã cảm thấy vô cùng mỹ mãn nhưng, anh càng yêu cô say đắm, khiến cô hạnh phúc, nhưng cũng làm cô sa chân vào cạm bẫy ác nữ ghen tị, đàn ông đặt bẫy, lần lượt làm cô thương tâm;Rồi cô trở thành kẻ xấu làm tổn thương anh,Vì bảo vệ người đàn ông cô yêu, cô chỉ còn biết lựa chọn cách lặng lẽ bỏ đi, không để lại một lời nào……Anh không nên gặp trước, Horsens từng yêu cô say đắm,Vì yêu cô, anh có thể từ bỏ sự nghiệp, khiến người khác vô cùng ngưỡng mộ,Nhưng chân tình của anh lại bị cô tàn nhẫn dẫm lên, khi gặp biến cố, lúc anh cần cô nhất, thì cô lại nhẫn tâm vứt bỏ anh, lấy một số tiền lớn, rồi biến mất không còn bóng năm sau đó, cuối cùng anh cũng tìm thấy cô, anh đã thề phải khiến người phụ nữ này trả giá đắt,Song anh lại nhận ra, nhiều năm qua anh vẫn nhớ cô, thì ra, đâu phải chỉ có hận…..
truyện trái cấm thơ ngây