truyện yêu anh cho dù một thoáng thôi
Cũng tốt cho anh đó thôi mà. Lấy vợ xin anh lấy vợ lùn Áo quần em mặc, vải hay thun Người cao một bộ, em hai bộ Tiết kiệm cho anh gấp bội phần. Lấy vợ xin anh lấy vợ cao Chúng mình đùm bộc lẫn cho nhau Cây trái anh thèm, em tay với Đỡ mất công anh bắt thang trèo.
Tên Jeff này dù có mơ ngủ cũng sẽ không cho họ xem ảnh lúc trước của mình đâu, nhưng mà Ben là ai, cậu chỉ cần lục trong hồ sơ một tí là xong ấy mà! Trong lúc đó, 4 con ma bên kia cũng rất ư là ngạc nhiên. "Hình như bọn họ thấy được chúng ta đó anh yêu?" (Angelica) "Hả?
Bức thư nó gửi cho tôi, tôi còn nằm lòng và xếp vào trong ví mọi lúc. "Anh 2 ơi. Em út nè, giạo này mẹ đỡ bịnh hơn ròi. Tiền thán chước 2 có gửi dề cho em còn dư nhìu lắm, 2 đừn gửi nữa nhe. À, khi nào 2 dề vậy, sau từ lúc đi tới dờ không thấy 2 dề tiền toàng gửi
Vay Tiền Nhanh Chỉ Cần Cmnd Asideway. Yêu anh, thêm một lần nữa…Anh vội vàng lau đi nước mắt lem trên má tôi, tiếng gọi rất nhỏ, vỗ về cũng rất nhỏ, chỉ vừa đủ cho tôi nghe thấy. Đó là một trong những lần hiếm hoi anh nói rằng anh yêu tôi…1. Những ngày giao mùa, gió hanh hao gợi nhớ nhiều những lọn quá khứ xếp tầng trong cái hộp nhỏ mang tên là kỷ niệm. Tôi thường hay nhớ về quá khứ và nâng niu một cách vụng về. Hình như tôi đã lỡ đẩy tay cho một người đi xa mãi, một người quan trọng mà khi người ấy ở bên cạnh, tôi đã không thể nhận ra. Chỉ khi người ta không còn tiếp tục đủ kiên nhẫn đồng hành, chỉ khi trên con đường cô độc lủi thủi một mình, tôi mới nhận ra điều ít ngày tôi lần về quá khứ, nhớ nhung anh một cách tuyệt vọng, rồi khóc nấc lên như một đứa trẻ giữa căn phòng chìm trong thinh lặng. Tôi giấu giếm nỗi đau của mình giỏi đến mức không một ai có thể nhìn ra nó, nhưng khi phải đối diện với mình, nhìn vào chính mình trong gương, nỗi đau ấy lại xộc lên khóe mắt, cay đã từng có một mối tình khờ những năm tôi còn rất trẻ. Những năm ấy, có một chàng trai luôn ở bên cạnh quan tâm và dõi theo tôi. Hẳn là khi yêu thương một cô nhóc chưa có nhiều suy nghĩ, anh đã phải rất mệt mỏi và phiền lòng. Nhưng anh chưa bao giờ ngừng yêu thương tôi. Tình cảm ấy với tôi cũng là thứ tình cảm đáng trân trọng nhất, vốn dĩ sẽ kéo dài, kéo dài mãi, cho đến lúc tôi trưởng rồi chuyện gì đó đã xảy ra, chúng tôi không còn bên nhau nữa. Cái cách mà tôi đón nhận sự đổ vỡ bình thản như thể quên đi một vết cắt vào tay đang chảy máu. Chỉ là đau thôi mà, có cảm nhận gì được nữa đâu!Thế rồi tôi cố gắng để quên đi, để vùi lấp một người ở trong quá khứ. Những năm tháng đầu tiên tôi đã làm rất tốt, với sự kiêu hãnh của một đứa con gái sau thất bại tình đầu, với sự bướng bỉnh đến khó tin, tôi quên đi anh một cách nhanh chóng. Nhưng cho đến những ngày gần đây, hình như tôi làm điều ấy không còn tốt nữa. Chỉ cần một chút ký ức lướt qua cũng khiến tôi run người và bật khóc ngon vẫn nhớ anh, da diết như những ngày còn yêu anh!2. Thật ra, nếu từ sau khi chia tay, anh không xuất hiện một lần nào nữa trong cuộc sống của tôi thì có lẽ mọi chuyện đã khác. Nhưng thỉnh thoảng anh vẫn xuất hiện. Vốn không phải là sự xuất hiện bất ngờ, nhưng thầm lặng đến khó tin. Vẫn là khi tôi cần, anh đến. Phải, anh luôn có mặt đúng lúc mà tôi cần anh nhất, đến mức dù tôi có là một đứa ngang ngạnh và bướng bỉnh đến đâu chăng nữa cũng không thể từ chối sự giúp đỡ từ anh. Bởi ngoài anh, tôi còn biết bấu víu vào đâu nữa?Tôi nhớ, sau khi chia tay anh, tôi vẫn chỉ là một con bé mười tám tuổi, thi đỗ đại học và bắt đầu một cuộc sống tự lập mới. Sau đó vài ba tháng, tôi được tán tỉnh, được theo đuổi, như một cách ngông cuồng để tự tin rằng chỉ cần yêu một người khác, tôi có thể sẽ quên được anh, mãi mãi. Tôi nhận lời yêu, có một người ở bên cạnh, có một người quan tâm chăm sóc và không cho tôi nhiều khoảng thời gian trống để nghĩ về anh nữa. Tôi vẫn nghĩ rằng khi người ta đã bị cắt lìa sợi dây của định mệnh, thì dù có sống chung dưới một thành phố, hít thở dưới một bầu trời, cũng sẽ không dễ dàng gì để có thể gặp lại nhau lần sau nữa. Vậy mà chúng tôi gặp nhau, thậm chí cả khi lúc bấy giờ anh đang ở một thành phố khác, xa lạ và giản đơn hơn cái thế giới sống tôi vẫn luôn ôm bên mình.“Em ở đâu?”“Trời tối rồi, ngồi yên ở đó nhé, đừng đi đâu cả!”…Lần đó tôi bị lạc, trước khi bị lạc tôi bị rút mất ví tiền đeo bên ngoài. Tôi trở thành một con bé thảm hại, loanh quanh trong cái thế giới sống chật hẹp của mình. Tôi không đủ can đảm để gọi cho người yêu mới, tôi sợ sẽ bị mắng một trận vì tội bất cẩn. Thế là tôi ngồi khóc ngon lành tại một điểm chờ xe bus. Tôi cứ ngồi đó với mắt mũi lấm lem mà đầu óc trống rỗng, không định hình được mình sẽ làm gì tiếp theo. Ngớ ngẩn là tôi đã nhắn tin cho anh, chỉ để nói rằng tôi bị lạc, và rồi anh xuất Lên xe đi nào! Trời lạnh lắm, anh đưa em về!Cho đến khi đến gần bên cạnh, nhìn vào đôi mắt anh, nhìn thấy những đường nét thân thuộc, tôi vẫn chưa thể tin rằng anh bỏ tất cả để đến bên tôi. Trời mưa phùn và lạnh, cái rét cứa vào da thịt, tôi ngồi phía sau nghe gió thổi thốc. Hình như đó là lần đầu tiên tôi gặp lại anh kể từ sau khi chia Tôi giống như một đứa ngốc, luôn đi phủ định những gì đang diễn ra trong hiện tại của mình. Sau lần được anh giúp đỡ đưa về nhà, tôi tự nhủ sẽ không bao giờ làm phiền anh nữa. Kể cả chỉ nhắn tin trò chuyện với anh cũng không. Thực tế là sau khi chia tay, chúng tôi vẫn nói rằng sẽ tiếp tục mối quan hệ bạn bè, nghĩa là vẫn trò chuyện, vẫn liên lạc chứ không hẳn là cắt đứt tất cả. Nhưng tất nhiên tôi là đứa không chấp nhận được điều đó. Vì tôi còn yêu anh, nên tôi không thể tiếp tục làm bạn với anh. Còn anh thì vẫn kiên trì và nhẫn nại làm bạn với một đứa như tôi. Có vẻ như anh sợ tôi bị sốc sau chuyện chia tay đó, nên anh vẫn còn bên cạnh hình như tôi lại là một đứa không giỏi lắm trong việc thực hiện lời hứa của chính bản thân mình. Một lần khác, tôi lại tiếp tục gặp rắc rối. Lúc bấy giờ tôi đã trở về là một đứa độc thân, không còn bất kỳ chàng trai nào bên cạnh. Trước khi mọi chuyện xảy ra, anh đã gọi cho tôi và hai chúng tôi có một cuộc trò chuyện khá lâu. Chúng tôi tôn trọng nhau, tôn trọng cả quá khứ và tôi thì vừa đủ lớn hơn một chút để không tiếp tục chặn các cuộc gọi từ anh. Tôi nghĩ đơn giản rằng nghe một cuộc điện thoại hay trả lời một tin nhắn của anh thì cũng không thể làm phiền anh thêm mà tôi sai rồi. Ngày hôm ấy tôi xấu hổ đến mức muốn lập tức biến mất. Ánh mắt anh nhìn tôi vẫn trầm lặng và ấm áp như những ngày đầu tiên, chỉ có tôi là đổi khác, thấy mình trở nên xấu xí, nhỏ bé và vô cùng tệ hại khi tiếp tục làm phiền đến cuộc sống của Em có lạnh lắm không?- Anh có đi nhanh quá không?Anh luôn hỏi những câu hỏi như thế khi tôi ngồi ngoan ngoãn phía sau xe. Quả thật là tôi không đủ can đảm để trả lời bất cứ câu hỏi nào của anh cả. Tôi vẫn chỉ thấy mình là một đứa tệ hại và xấu xa. Tôi cảm thấy như mình lợi dụng anh hết lần này đến lần khác mặc dù anh thì không cho là Tại sao anh phải giúp em? Anh không thấy em làm phiền anh à?- Đừng hỏi nhiều nữa, ngủ đi!Tôi thu hết can đảm để nhìn vào mắt anh và nói. Tôi có cảm giác chỉ cần anh nói ra một câu trả lời nào đó thôi thì cũng khiến tim tôi như vỡ toác ra. Tôi vẫn nhớ rất rõ mỗi lần chạm mặt anh, hầu hết đều có cảm giác tim đập nhanh hơn bình thường, má đỏ hồng hơn bình thường, nhưng không phải là yêu thương hay hạnh phúc, mà là sợ hãi và xấu hổ. Tôi sợ mình sẽ lại một lần nữa đi vào con đường cũ, và mang cảm giác tội lỗi khi hết lần này tới lần khác làm phiền đến cuộc sống của Cho đến khi tôi đủ lớn, đủ trưởng thành và đủ chín chắn để tự lập, rốt cuộc trước mặt anh, tôi cũng chỉ là một đứa nhóc khó chiều. Tôi có thể sống một mình, thay vì sợ bóng tối và sự cô độc thì tôi lại bấu víu vào chúng để làm bạn, để khiến cho mình không cảm thấy bị bỏ rơi. Tôi cũng không gà mờ đến mức phải lạc đường lên xuống nữa. Có lẽ cuộc sống của tôi cũng giản đơn hơn nhiều, những cung đường đi đơn thuần là đến trường và về nhà, cảm xúc cũng bị mai một dần, sống lặng lẽ và rải rác những mảnh buồn cho những ngày gió thổi. Với những gì đang diễn ra ở hiện tại, tôi vẫn nghĩ mình có thể tách hẳn ra khỏi cuộc sống của anh rồi, sẽ không còn bất cứ lần nào làm phiền đến anh nữa. Bởi đằng sau những lần gặp gỡ ngắn ngủi ấy, tôi cứ thấy mình lem nhem như một con mèo bị ướt nước. Ướt sũng, mắt môi đều ướt sũng, và tim thì nấc lên từng hồi. Có thể tỏ ra mạnh mẽ trước mặt anh, nhưng như tôi đã nói, khi đối diện với chính mình thì tôi cũng chỉ là một đứa không giỏi lắm trong việc lừa dối bản thân mình.“Này, ra Q café nhé? Lâu lắm không gặp rồi!”Cái hẹn đột ngột của bạn thân làm tôi hơi khó nghĩ. Sau khi loay hoay đủ mọi thứ, tôi trả lời không đến được.“Hay là gọi anh ấy đến đón cậu nhé?”Có lần anh đã gặp bạn tôi, rồi họ cũng trở nên quen biết nhau. Tôi vẫn luôn cố gắng lánh xa cuộc sống của anh nên cũng không hỏi han gì nhiều. Chỉ biết rằng giữa tôi và anh có thêm một người bạn chung, vậy bỏ quên điện thoại khi đi ra ngoài, về nhà mới bắt gặp tin nhắn ấy, cũng bỏ quên hai cuộc gọi nhỡ từ số của anh.“Em đang ở đâu?”“Anh qua đón nhé?”“Không cần nhưng mà nữa đâu, chuẩn bị đi, anh qua đón bây giờ!”Nói rồi anh tắt máy, nhanh đến mức tôi còn không kịp chuẩn bị lời để từ chối. Tôi luôn bị ám ảnh những lần mình vô ý chạm vào cuộc sống của anh. Nhưng tất nhiên, tôi cũng biết rằng, dạo gần đây nỗi nhớ anh ùa về nhiều hơn trước, việc nghe thấy giọng nói của anh, gặp lại anh sau rất nhiều ngày cố gắng để lánh xa… có đôi chút khác lạ. Tôi sợ một điều vô cùng đơn giản, đó là sợ mình một lần nữa yêu Một lần khác, tôi theo anh đến một nơi có bạn bè anh ở đó. Giữa chúng tôi vẫn là một mối quan hệ không thể gọi tên được. Tôi cũng không cố gắng đẩy anh ra xa mình nữa, cũng không cố gắng đến gần. Chỉ đơn giản là có thể gặp nhau đôi lần, kể cho nhau nghe những câu chuyện trôi qua trong cuộc sống. Mọi thứ vẫn nhẹ nhàng nhất có thể, như một cách để không làm cho quả bong bóng tình cảm vỡ tung. Tôi biết, tôi sợ hãi chứng kiến quả bong bóng vô hình ấy bị vỡ, tim tôi chắc sẽ xuất hiện nhiều vết xước hơn nữa. Thật ra, khi không thể thành thật với tình cảm của chính mình, thì nỗi đau đã trở thành câu trả Thật sự thì tớ thấy không thích cậu lắm! Cậu có biết vì sao không?- …- Vì cậu bắt ông anh tớ phải chờ những năm năm! Suốt năm năm đó, ông ấy không yêu ai, không có bất kỳ mối quan hệ với ai. Đến việc yêu cậu cũng bị cậu xua đuổi. Cậu nói xem, có tội ông ấy không?Tôi ngỡ ngàng giữa những lời trách cứ. Một người bạn của anh cầm một chén rượu đầy, đặt vào tay tôi, nói rằng tôi buộc phải uống hết chén rượu ấy vì đã làm anh quá khổ sở. Tôi quay sang nhìn anh, anh chỉ mỉm cười, đỡ lấy chén rượu từ tay tôi, tự mình chạm vào cốc của người kia và uống Thật ra…Tôi bắt đầu lí nhí, hơi nóng từ những ồn ã xung quanh, từ những cặp mắt soi mói mối quan hệ giữa chúng tôi. Tôi cảm thấy mình trở nên nhỏ bé và tệ hại, tình cảm của mình cũng trở nên nhỏ bé và đáng Cậu có biết năm năm trước, ai là người nói chia tay trước không? Là anh ấy chứ không phải là tớ. Tớ… không cho phép mình đuổi theo người đã nói chia tay với mình. Nhưng mà… Cũng là anh ấy, lúc nào cũng ở bên cạnh quan tâm, lo lắng cho tớ, nhưng chưa bao giờ cho tớ biết! Năm năm qua, tất cả mọi người đều biết anh ấy yêu tớ, nhưng tớ thì lại không được biết điều ấy. Có phải là lỗi của tớ không?Nước mắt tôi vỡ òa trên hàng mi, chảy dài trên má bỏng rát. Mọi người im lặng. Tiếng nấc của tôi nghèn nghẹn, chìm nghỉm giữa những tạp âm láo nháo của một quán ăn ven đường. Tôi đã giấu mình quá lâu, giấu đi tình yêu của mình quá kỹ. Việc tiếp tục gặp lại anh và bình thường mối quan hệ với anh đã là một sự cố gắng quá sức tưởng tượng. Vậy mà tôi không thể đóng cho tròn vai diễn, rốt cuộc thì trước mắt anh, tôi vẫn là con bé yêu anh khờ dại, ngốc nghếch và đáng thương hại. Tôi luôn luôn yếu đuối một cách đáng xấu hổ như thế trước tình yêu của mình…Trong khi tôi còn mải mê đuổi quanh những ngày tháng quen anh từ trong quá khứ. Có không ít lần tôi chạy trốn khỏi anh, lánh xa anh, nhưng ngay sau đó lại về vùi mình trên giường và khóc nấc. Vốn dĩ biết yêu anh là khổ, nhưng vẫn cố chấp để yêu, rồi lại vụng về cất giấu tình yêu ấy đi thật kỹ càng, gói ghém lại trong một cái hộp vô hình mà chỉ khi có một mình mới dám lôi ra ngắm Ngoan nào, đừng khóc. Anh yêu em vội vàng lau đi nước mắt lem trên má tôi, tiếng gọi rất nhỏ, vỗ về cũng rất nhỏ, chỉ vừa đủ cho tôi nghe thấy. Đó là một trong những lần hiếm hoi anh nói rằng anh yêu tôi, nhưng khi nói câu ấy, trong đáy mắt anh ngập lên những tia hy vọng, lúc ấm áp gần gũi, lúc lại xa xôi dịu vợi. Tôi vẫn trốn tránh ánh mắt ấy mỗi lần gặp anh, cuối cùng cũng tình nguyện mà chìm vào ánh mắt ấy nhiều hơn một điều mà tôi học được từ trong mối quan hệ giữa chúng tôi không đơn thuần là tình yêu được thể hiện qua lời nói, mà còn là những hy sinh thầm lặng, là sự nhẫn nại đến khó tin, là sự chờ đợi gần như vô vọng. Có những thứ dù không thể hiện ra bên ngoài thì vẫn đủ sức để làm rung động trái tim của người còn lại, chỉ cần thật tâm yêu thương nhau. Và có lẽ vì những điều giản đơn ấy, tôi nhận ra tình yêu là thứ không thể cắt bớt, không thể trốn chạy, càng không thể san sẻ cho một ai đó trở về bên anh với trái tim nhiều mâu thuẫn. Một lần nữa, tôi trở về yêu anh!Tác giả Hạc Xanh
Có một lần tôi tham gia một bài trắc nghiệm về Tình yêu trên Internet và bắt gặp một câu hỏi khá thú vị “Nếu không may người yêu bạn bị bệnh hiểm nghèo và rất cần một bên thận để sống thì bạn cón sẵn sang sẻ chia một quả thận của mình không?”. Tôi đọc cho anh nghe câu hỏi đó và nói rằng- Em rất yêu anh nhưng nếu phải cho anh một quả thận thì đau lắm, em không làm được đâu. Đến tiêm em còn sợ cười bảo- Vậy em nhẫn tâm nhìn anh ૮ɦếƭ đau đớn sao?- Em sẽ để anh ૮ɦếƭ trước rồi ૮ɦếƭ theo anh – tôi cười ôm tôi vào lòng và nói rằng- Nếu một ngày nào đó trái tim em ngừng đập, anh có thể cho em cả trái tim để em được sống chứ không chỉ là một bên thận đâu!Lời nói ấy tôi ghi nhớ tận đáy lòng, cho đến một ngày anh rời xa tôi, mãi mãi.***Tôi và anh quen nhau trong một lần dự sinh nhật đứa bạn. Ngay từ lần đầu gặp gỡ, ánh mắt ấy đã làm trái tim tôi rối bời. Tôi chủ động làm quen và anh đã đồng ý làm bạn. Vì có khá nhiều điểm chung về sở thích, tính cách nên chúng tôi nhanh chóng trở nên thân thiết. Những lần ngồi lặng hàng giờ nghe anh kể chuyện, tôi cảm thấy mình là người đồng cảm và hiểu anh hơn bất cứ ai. Tôi viết thơ với những lời lẽ chứa chan cảm xúc trong lòng, nhưng vì ngại nên chẳng bao giờ dám đưa anh đọc. Tình yêu âm thầm ấy, tôi giấu kín trong tim. Cho đến một ngày anh nói là muốn gặp tôi để nói một chuyện quan trọng. Nghĩ là anh có tình cảm với tôi và sắp sửa nói ra điều đó nên tôi mừng ra mặt. Tôi cứ mỉm cười suốt buổi, thử hết cái váy nọ đến cái váy kia, trang điểm thật đẹp để đến gặp anh. Hôm đó, tại quán cà phê quen thuộc ấy, anh vui vẻ thông báo là anh đã có bạn gái, đó là người anh đã thầm yêu từ lâu. Chuyện này, sao anh chưa bao giờ kể với tôi? Lúc đó trời đất như sụp đổ sau lưng tôi, đầu tôi choáng váng và tim tôi như tan ra. Tôi cứ ngỡ tôi là người hiểu anh nhất, nhưng tôi lầm. Anh chỉ xem tôi như một người bạn thân để anh tâm sự khi vui buồn mà thôi. Tôi cố nặn một nụ cười, méo mó và gượng gạo hơn bao giờ hết để chúc mừng anh. Tôi quay đi giấu những giọt nước mắt lăn dài. Tôi yêu anh bằng cả trái tim nhưng anh đâu có biết điều đó, vì anh cũng đang yêu một người khác bằng cả trái tim mình. Yêu một người đâu có nghĩa là mình phải có được người đó, chỉ cần được bên anh và yêu anh cũng hạnh phúc rồi. Nghĩ như vậy mà sao tôi vẫn đau lòng mỗi khi anh ở bên cô ấy. Còn tôi, vẫn âm thầm quan tâm đến anh, vẫn âm thầm yêu, âm thầm nhớ. Trong tim tôi có một hi vọng mong manh là một ngày nào đó anh sẽ hiểu tình tôi và sẽ yêu rồi tình yêu của anh cũng không kéo dài bao lâu. Họ chia tay vì những lí do không đâu, vì thế mà anh rất đau khổ. Anh đã khóc, điều đó chứng tỏ anh còn yêu cô gái kia rất nhiều. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy con trai khóc, nhưng khi anh khóc, nước mắt tôi cũng rơi. Tôi quan tâm đến anh nhiều hơn, những mong có thể làm anh nguôi ngoai nỗi buồn. Có lúc anh ngỡ ngàng hỏi tôi- Tại sao em tốt với anh như thế?Tôi cười nói- Vì anh buồn em cũng chẳng vui nên nếu muốn vui thì phải làm anh cười đã mỉm cười, nụ cười hiếm hoi sau những ngày ủ dột- Cảm ơn em. Ở bên em cảm giác thật thoải mái, anh được sống với con người thật của mình, không cần phải sống theo ý người khác để làm vui lòng Thì giữa bạn thân với người yêu cảm giác cũng khác nhau mà. Ngồi cùng bạn thì thấy thoải mái, vô tư Ừ, làm bạn thì tốt hơn. Chỉ nên làm bạn bè nói với một vẻ mặt chán chường của một con người mới thất tình. Có lẽ tôi cũng không nên hi vọng ta nói cái gì xuất phát từ trái tim thì sẽ đi đến trái tim. Tình yêu nhỏ bé của tôi không đủ sức làm lay động trái tim anh nhưng chắc cũng chạm được đến tấm lòng. Anh yêu tôi bằng một tấm lòng. Một tình yêu hình thành từ sự đồng cảm. Lời yêu thương anh nói ngọt ngào lắm “Em bên anh đã bao lâu mà bây giờ anh mới cảm nhận được tình yêu em dành cho anh, cũng là lúc anh nhận ra mình đã yêu em từ lúc nào. Thật là lâu quá phải không em? Hãy cho anh một cơ hội bên em và bù đắp cho em nhé”. Trong giây phút ấy, tôi lặng đi trong vòng tay anh, lắng nghe từng nhịp đập của trái tim đang thổn thức. Câu nói tôi đã chờ đợi từ rất lâu rồi. Tình yêu đến với tôi bất ngờ quá, tôi không thể tin nổi là mình đã có anh. Với tôi, đó là cả một niềm hạnh phúc lớn lao. Khi yêu anh tôi dành cho anh tất cả những gì tốt đẹp nhất có thể, để anh hiểu rằng tôi chỉ có mình anh thôi, để anh biết rằng yêu tôi anh sẽ hạnh phúc. Thực sự anh cũng có những giây phút vui vẻ hạnh phúc khi bên tôi, nhưng nhiều đêm anh vẫn ngồi suy tư, nhớ về bóng hình cũ. Tôi hỏi anh- Nếu cô ấy quay lại với anh thì anh nghĩ sao?Anh cười bảo- Em lại sợ anh bỏ rơi em phải không? Sẽ không có chuyện đó đâu, em đừng suy nghĩ lung tung nhé. Vả lại, cô ấy cũng làm xong thủ tục du học rồi, chắc tháng sau sẽ vẻ mặt anh sầu não, tôi biết anh sẽ chẳng dễ dàng gì để quên đi một người. Và tôi cũng không vui tháng trôi, số phận thật trớ trêu khi bỗng dưng anh biết mình mắc bệnh hiểm nghèo, và cũng thật trùng hợp với tình huống trắc nghiệm hôm nào, anh bị suy thận nặng. Hai quả thận của anh sắp hỏng hoàn toàn, phải chạy thận nhân tạo hết sức tốn kém. Mà nhà anh cũng đâu dư giả gì. Nếu không có một quả thận khác thay thế, chắc anh không sống nổi. Phải chăng ông trời cố tình tạo ra nghịch cảnh để thử thách tình yêu của tôi. Tôi vẫn vào bệnh viện chăm sóc anh mỗi ngày, nhìn anh ngày một suy kiệt, tôi thật sự đau xót trong lòng, nhưng bề ngoài tôi vẫn tỏ ra vui vẻ. Tôi luôn xuất hiện trước mặt anh với bộ dạng tươi tắn, rạng rỡ nhất có thể. Điều này khiến gia đình anh không vừa ý, họ không thể chấp nhận một người bạn gái lúc nào cũng xinh đẹp, vui vẻ trong khi con trai họ thì không biết sống ૮ɦếƭ thế nào. Họ không biết rằng sau lớp make-up ấy là một đôi mắt thâm quầng vì khóc quá nhiều, tôi không muốn anh thấy bộ dạng tôi héo mòn, sầu não vì anh. Tôi mong anh có thể lạc quan mà quên đi nỗi đau bệnh Mày đã suy nghĩ kĩ chưa? Mày với anh ấy mới yêu nhau chưa bao lâu, liệu anh ấy có đáng để mày hi sinh như vậy không? Mà lấy gì đảm bảo hai người sẽ bên nhau mãi?Con bạn thân nắm tay hỏi dồn dập khi nghe cái tin “động trời” là tôi sẽ cho anh một bên thận. Tôi chỉ nhẹ nhàng nói- Chuyện sau này tao chưa nghĩ tới, nhưng nếu để anh ấy ra đi tao sẽ đau khổ vô cùng, bố mẹ anh ấy cũng già yếu rồi, lại có mỗi mình anh ấy. Làm sao tao có thể thản nhiên nhìn anh ấy ૮ɦếƭ thấy những giọt nước mắt của tôi, đứa bạn ngậm ngùi nói vẻ cảm thông- Chuyện đã như thế thì thôi mày cứ làm những gì mày cho là nên làm. Đừng nói là người yêu, dù sao cứu được một mạng người cũng đáng Ừ, cảm ơn mày vì đã luôn hiểu tao. Nhưng xin mày đừng nói cho bố mẹ tao biết chuyện này nhé. Đến lúc nào đó thích hợp, tao sẽ tự nói. Nhé!Ca phẫu thuật rất thành công và anh cũng bình phục trở lại rất nhanh. Vậy là anh lại có thể tiếp tục sống bên tôi. Tôi vui và cả tự hào nữa vì trong cơ thể anh có một phần cơ thể của tôi. Chúng tôi yêu nhau ngày một nhiều hơn. Dù bộn bề công việc nhưng anh luôn dành thời gian cho tôi, anh chăm sóc tôi từng li từng tí. Tôi lại không thích những việc mà những đôi yêu nhau hay làm như đi uống cà phê, đi xem phim mà chỉ thích ngồi lặng bên anh hàng giờ trên sân thượng ngắm trăng và sao. Tôi thích những lần cùng anh thả diều, anh nói “Tình yêu của chúng mình như cánh diều kia, gió sẽ mang diều bay cao mãi, xa mãi”. Cuộc sống cứ trôi qua êm đềm với tình yêu dịu ngọt như thế, nếu như không có một ngày, người yêu cũ của anh về nước. Cô ấy đến tìm gặp anh và nói rằng muốn quay lại, vì những ngày tháng ở nước ngoài cô ấy mới nhận ra mình yêu anh và nhớ anh chừng mắt lúc nào cũng long lanh ngân ngấn nước như chực khóc ấy đã làm anh đau khổ một lần, nay lại một lần nữa làm nhói lòng anh. Nhưng anh đã nhìn thẳng vào đôi mắt ấy và nói rằng “Anh không thể. Cô ấy cũng là con gái, cũng mềm yếu như em, cũng yêu anh thật lòng. Anh không thể nào bỏ rơi cô ấy như em đã từng bỏ rơi anh được”. Anh dứt khoát quay đi, anh không muốn tôi bị tổn thương, không muốn tôi đau khổ. Thế nhưng cô gái kia nào có chịu buông anh ra, trong tình yêu cô ta cũng thật mạnh mẽ và quyết liệt. Cô ấy luôn kiếm cớ gặp anh và gợi lại quá khứ trước kia. Anh không nỡ rời xa xa tôi nhưng hẳn là đầu óc anh còn vấn vương bóng hình cũ. Lí trí chẳng thể nào chiến thắng được trái tim. Lần đầu tiên, anh đã biết nói dối tôi, để tôi một mình đợi anh dưới mưa vì anh còn phải đến với cô ấy, vì cô ấy nói cô ấy đang ốm. Tôi đã cố gắng làm tất cả, vậy mà vẫn không giữ nổi trái tim anh, vì anh không yêu tôi bằng trái tim. Sau trận cảm lạnh vì cơn mưa hôm ấy, tôi chủ động hẹn gặp anh. Trông anh xanh xao và mệt mỏi, có lẽ anh hay thức khuya và suy nghĩ rất Xin lỗi em, dạo này anh bận quá, không có thời gian cho em. Nhưng anh sẽ bù đắp, chịu không?Lại một câu nói dối, để đẹp lòng cả hai người con gái, anh sẽ còn phải nói dối tôi bao nhiêu lần nữa. Làm gì có ai bận đến nỗi cả tuần không có thời gian gọi lấy một cuộc điện thoại cho người yêu. Trước kia chỉ cần một tin nhắn hỏi “Em đã ăn cơm chưa?” cũng đủ khiến tôi thấy ấm lòng. Tôi cười nhạt- Anh không cần xin lỗi, em biết rồi, em hiểu Em đã biết điều gì?Trông mặt anh có vẻ tái Anh hãy trả lời câu hỏi của em, một cách thành thật và thẳng thắn nhé. Anh có yêu em không?Anh nhíu mày mất mấy giây rồi ngẩn ngơ hỏi lại- Sao tự nhiên em lại hỏi anh như vậy? Có chuyện gì vậy em? Trông em lạ Thì anh cứ trả lời câu hỏi của em Anh yêu em, tất nhiên rồi, còn phải hỏi, không yêu em thì yêu Vậy còn cô ấy thì sao?- Em nói ai?- Anh không cần phải nói dối em. Thời gian qua tuy bên em nhưng anh vẫn không nguôi thương nhớ về người ấy. Em hiểu rằng chưa bao giờ anh hết yêu người ấy. Vì vậy, mình chia tay Em nói gì vậy? Anh yêu em mà, làm sao anh có thể chia tay. Đúng là cô ấy đã trở về nhưng giữa anh và cô ấy chỉ còn tình bạn. Em đừng suy nghĩ hồ Không phải vậy đâu, nếu anh yêu em chỉ vì lòng biết ơn thì em sẽ càng đau khổ nhiều hơn. Em tặng cho anh một mạng sống, không phải để trói anh bên cuộc đời em. Chỉ cần anh sống thật tốt, anh hạnh phúc thì em cũng thấy vui cúi đầu lặng im không nói được câu nào. Tôi vội ngoảnh đi, không để anh nhìn thấy những giọt nước mắt. Ngày hôm đó tôi đã bước đi không nhìn lại. Tôi ngước lên nhìn bầu trời Ⱡồ₦g lộng gió, tình yêu của tôi như cánh diều đứt dây, bay xa mãi rồi, không bao giờ trở lại. Một cơn gió từ đâu đến đã ướק đi hạnh phúc. Người yêu nhau thì sẽ tìm đến với nhau, không lâu sau đó anh chính thức quay lại với người yêu cũ. Thật là phũ phàng nhưng tình yêu vốn có những lí lẽ riêng của nó, vượt khỏi tầm quyển soát của lí trí. Chỉ cần anh được hạnh phúc thì tôi cũng thấy vui, tôi đã tự nhủ với mình như thế và thầm nhắc bản thân phải quên anh đi. Vậy mà tôi không làm được, tôi đau đến quặn lòng. Trong đầu tôi lúc nào cũng tràn ngập những kỉ niệm khi bên anh, bây giờ ngay cả làm bạn cũng không thể. Khi chia tay khó có thể làm bạn, tình bạn nếu có cũng gượng gạo vô cùng. Bạn bè tôi khi biết chuyện đã mắng anh không tiếc lời, rằng anh là kẻ vô ơn, một dạ hai lòng, sớm muộn gì cũng bị quả báo. Còn tôi, họ nhìn tôi bằng cái nhìn xót xa, thương hại, cảm thông cũng có mà trách móc cũng nhiều, họ bảo tôi dại trai, mị tình, ngu muội. Cả cô người yêu của anh cũng bị mang ra soi mói, chửi rủa. Trong câu chuyện tình này cả ba nhân vật chính đều không có ai vui gì. Tôi không ngờ chuyện chia tay của tôi lại ầm ĩ như vậy và được người ta bàn luận nhiều thế. Tôi đã suy sụp lại càng khủng hoảng hơn. Anh đến tìm gặp tôi với cái bộ dạng phờ phạc mệt mỏi. Anh nói- Anh biết cái mạng của anh là do em cứu, anh rất biết ơn em. Nhưng anh lại làm cho em chịu tổn thương. Vì anh còn yêu cô ấy quá nhiều nên vô tình làm em đau khổ. Anh biết em rất đau và rất hận anh. Anh phải làm gì để bù đắp cho em?Từng lời anh nói như những lưỡi dao cứa vào trái tim vẫn đang chảy máu. Tôi cười nhạt nói với anh- Anh nghĩ cái gì mà lại nói với em những lời đó? Cái em cần anh đâu thể cho Em cần gì?- Em cần một tình yêu chân thành, em cần một ngưởi chỉ yêu mình em thôi. Anh có thể cho em không? Anh rất yêu cô ấy thì hãy ở bên cạnh cô ấy đi, sao còn nghĩ đến em làm gì? Cả em và cô ấy đều yêu anh, nhưng tình yêu thì không thể san sẻ. Anh làm vậy cô ấy sẽ đau lòng lắm. Ai nỡ so sánh những nỗi đau. Em đã từng yêu anh, yêu đến đau lần đó chúng tôi không bao giờ liên lạc nữa. Thời gian cũng giúp tôi quên được anh, còn anh chắc cũng hạnh phúc bên tình yêu của mình. Câu hứa hôm nào “…anh có thể cho em trái tim…để em sống” cũng chỉ là lời nói gió bay. Nếu như cuộc sống cứ quay như một quỹ đạo êm đềm thì tốt cho tất cả mọi người, nhưng cuộc sống lại không như ý người ta muốn. Vào cái đoạn kết của câu chuyện tình này, nhân vật nam chính đã ૮ɦếƭ trong một tai nạn giao thông. Tôi đã cố gắng cứu anh một lần, vậy mà anh vẫn không thể có được cuộc sống dài lâu hơn. Nếu người ta nói đây chính là sự quả báo thì cái giá mà anh phải trả ác nghiệt quá. Anh đi để lại đau đớn cho bao người, trong đó có tôi. Tôi đã đến bên anh khóc cạn hết những giọt nước mắt cuối cùng. Phút lâm chung anh nắm tay tôi và nói “Cảm ơn em, em là người con gái tốt. Cuộc đời này anh vẫn còn nợ em một trái tim. Kiếp sau nếu còn gặp lại, nhất định anh sẽ yêu em ngày từ phút ban đầu”. Tôi mỉm cười “Nếu có kiếp sau…nhưng tình yêu không phải là sự ban ơn, không phải sự bố thí”. Tôi để cái suy nghĩ ấy ở trong đầu, tôi không phải là kẻ ăn xin tình cảm, ăn mày tình yêu, dù trong tôi luôn có một tình yêu tha anh đi trời Ⱡồ₦g lộng gió, cánh diều hôm nào đã theo gió đứt dây. Tiễn anh xuống mồ mà tôi khóc không được, nước mắt tôi đã rơi suốt cuộc tình đau khổ này rồi. Tôi đã yêu anh, yêu đến đau tầm
Mạt Sinh đang nắm tay Giản Tiếu bước đi, ngẩng đầu lên chợt nhìn thấy Lệ Ngự Nam, cô có hơi giật mình, nhưng mau chóng che giấu đi rồi tỏ vẻ bình thản bước tiếp. “Cô ở đây làm gì?” Lệ Ngự Nam hỏi. Giản Tiếu liền tức tối lên tiếng “Anh có biết là Mạt Sinh đã…” Mạt Sinh vội nắm chặt tay Giản Tiếu, không cho cô nói tiếp nữa, “Em đến thăm cô Kỉ.” Lệ Ngự Nam nhếch mép mỉa mai “Cô có lòng tốt đến thế sao?” “Đúng, phải đi thăm chứ, đã nằm viện nửa tháng rồi mà.” Câu trả lời này của Mạt Sinh cũng có ý mỉa mai. Cùng Lệ Ngự Nam đi đến phòng bệnh, Mạt Sinh mau chóng nhìn thấy Kỉ Hướng Vãn với gương mặt xanh xao, trán đang được băng bó, chỉ mới nửa tháng thôi mà cô ta đã gầy đi biết bao nhiêu, tự mình gây ra thật sự không đáng thương, vì muốn chia rẽ tình cảm giữa cô và Lệ Ngự Nam, cô ta quả thực đã tốn không ít công sức. “Ngự Nam…” Cửa vừa mở, Kỉ Hướng Vãn đã rạng rỡ gương mặt, nhưng khi nhìn thấy Mạt Sinh thì liền sa sầm, nói giọng khó chịu “Cô đến đây làm gì? Lẽ nào muốn xem tôi đã chết hay chưa sao?” Mạt Sinh không nổi giận, thong dong từ tốn bước vào, “Tôi đến xem vết thương của cô Kỉ, đã nhập viện nửa tháng rồi mà vẫn không khỏe hơn chút nào, Ngự Nam sẽ đau lòng lắm.” Kỉ Hướng Vãn cảm thấy lửa giận đùng đùng, chồng của Mạt Sinh đã bị cô ta cướp đi mà vẫn cứ nhẹ nhàng bình thản như thế, xem như chẳng có gì xảy ra, khiến cho Kỉ Hướng Vãn càng lúc càng ghét phẩm hạnh của Mạt Sinh, “Nếu không phải do cô đố kị tôi, chiếm lấy người đàn ông của tôi thì tôi sao lại phải nằm ở đây lâu thế này? Mạt Sinh, cô độc ác như thế, sớm muộn gì cũng có ngày gặp báo ứng!” Mạt Sinh bật cười, cho dù có báo ứng thì cũng không báo ứng lên người cô, “Cô Kỉ, lời này cô nói không thấy ngại sao? Cô đã chiếm chồng của tôi năm năm, làm nhân tình mà làm đến bước này quả đúng là rất dai đấy.” Kỉ Hướng Vãn giận đến tái mặt, bị Mạt Sinh mỉa mai đến mức này, cô ta càng không ngần ngại, “Lúc đầu tôi đã kết hôn với Ngự Nam rồi, chính cô đã chen chân vào, ép mẹ tôi phải chết, cô có tư cách gì mà gọi tôi là nhân tình? Cô mới là kẻ thứ ba đấy!” “Thế à?” Mạt Sinh bình thản, không cảm thấy mình có lỗi, “Nếu Ngự Nam không quên tôi thì anh ấy liệu có yêu cô không? Kỉ Hướng Vãn, cô đã mạo danh tôi suốt năm năm, sống dưới cái bóng của tôi, cô có quyền gì mà nói tôi là kẻ thứ ba? Nếu cô không nói dối thì cả đời này Ngự Nam cũng chẳng thèm để mắt đến cô!” Những lời nói đầy khí thế ấy khiến Kỉ Hướng Vãn kích động, mắt long lên sòng sọc nhìn Mạt Sinh, cô ta đúng là đã mạo danh Mạt Sinh để chiếm hữu Lệ Ngự Nam năm năm, nhưng thế thì đã sao? Chỉ cần đạt được mục đích thì cô ta chẳng sợ gì cả, tất cả đều là thứ cô ta phải có được. “Tôi có thai rồi.” Mạt Sinh nói, “Là con của tôi và Ngự Nam.” Kỉ Hướng Vãn nheo mắt, tức giận gào thét rồi vơ lấy mọi thứ ném về phía Mạt Sinh, cũng may Mạt Sinh kịp thời né tránh, không bị đụng trúng người. “Mạt Sinh, cô đi chết đi, cô sẽ không được chết yên ổn!” Kỉ Hướng Vãn gào to. Tiếng huyên náo trong phòng bệnh khiến Lệ Ngự Nam nghe thấy, anh vội xông vào trong, Kỉ Hướng Vãn đang rất kích động, vừa thấy Lệ Ngự Nam bước vào thì liền gào khóc “Ngự Nam, anh bảo Mạt Sinh đi đi, em không muốn nhìn thấy cô ta, cô ta quá độc ác, em không muốn thấy cô ta nữa.” Lệ Ngự Nam gương mặt biến sắc, lập tức chất vấn “Mạt Sinh, cô đã làm gì Hướng Vãn?” “Chẳng làm gì cả, em chỉ bảo với cô ấy là em có thai rồi.” Lời này thốt ra cũng khiến Lệ Ngự Nam vô cùng kinh ngạc, anh không ngờ Mạt Sinh lại có âm mưu thâm sâu như thế, đã giở trò sau lưng anh để có thể có thai. Lệ Ngự Nam liền kéo tay Mạt Sinh lạnh lùng nói “Cô ra đây cho tôi!” Mạt Sinh bình tĩnh đi theo Lệ Ngự Nam, không tỏ ra sợ hãi gì, nhưng cách làm này của cô thật sự đã kích động Lệ Ngự Nam, anh không thích cô giở trò thế này, ngay cả việc có thai mà cũng dùng thủ đoạn, anh gằn giọng hỏi “Sao cô có thể có thai với tôi? Rốt cuộc cô đã làm gì?” Mạt Sinh khẽ xoa bụng “Em đã nói em muốn có con thì sẽ có cách thôi, anh yên tâm, trước khi đứa bé này ra đời sẽ do chính tay em chăm sóc, anh hoàn toàn không cần phải lo gì cả.” “Mạt Sinh!” Lệ Ngự Nam gần như gầm lên, hai mắt long lên nhìn thẳng vào Mạt Sinh, “Việc sinh con, cô chưa hỏi qua ý kiến của tôi mà lại đột nhiên có con thế này, cô muốn dùng đứa bé để giữ chân tôi, không muốn li hôn nữa đúng không?”
truyện yêu anh cho dù một thoáng thôi