trác siêu nhiên và tiêu thường
Tổng hợp 15 cuốn tiểu thuyết hay nhất của Diệp Lạc Vô Tâm 1. Mãi Mãi Là Bao Xa 2. Ngủ Cùng Sói 3. Nếu Không Là Tình Yêu 4. Nụ Hôn Của Sói 5. Chân Trời Góc Bể 6. Chờ Em Lớn Nhé Được Không? 7. Sự Cám Dỗ Cuối Cùng 8. Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách 9. Sự Dịu Dàng Khó Cưỡng 10. Hồ Ly Biết Yêu 11. Ngàn Năm Chờ Đợi 12. Nửa Kiếp Hồng Trần, Một Khúc Du Ca 13.
1. Mở bài: - Giới thiệu đôi nét về nhà thơ Trần Tế Xương, hay còn gọi là Tú Xương hay Tú Mỡ, là một trong những nhà thơ có cách viết trào phúng, hài hước. - Giới thiệu về bài thơ "Thương vợ". 2. Thân bài: a. Hình ảnh bà Tú * Hai câu […]
Tham khảo: 99+ tên đẹp cho bé trai đẹp, ý nghĩa, may mắn nhất cho ba mẹ tham khảo. 5. Tên gọi theo mệnh Thổ. Mệnh Thổ mang trường phái anh hùng, dũng cảm, bất khuất, kiên cường đấu tranh. Hầu hết những bé có vận mệnh này thường sẽ gặp nhiều may mắn trong cuộc sống.
Vay Tiền Nhanh Chỉ Cần Cmnd Asideway. Bài viết được tư vấn chuyên môn bởi BSCKI Lê Hữu Đồng - Trưởng khoa Khám bệnh & Nội khoa - Bệnh viện Đa khoa Quốc tế Vinmec Nha Trang. Tiêu chảy nhiễm trùng là tình trạng rất phổ biến, đặc biệt ở các khu vực đang phát triển trên thế giới. Bệnh gặp ở cả người lớn và trẻ em, dễ xuất hiện vào mùa hè. Nguy hiểm nhất đó là bệnh có thể phát triển thành dịch lớn nếu chúng ta không phát hiện và điều trị kịp thời. Chúng sẽ gây ra nhiều biến chứng như liệt cơ, tay chân, xuất huyết, thậm chí nguy hiểm tới tính mạng. Tiêu chảy nhiễm trùng là tên gọi chung cho nhóm bệnh tiêu chảy do các tác nhân vi sinh gây ra. Tiêu chảy nhiễm bao gồm “ tiêu chảy do vi trùng”, “ tiêu chảy do virus” và “ tiêu chảy do ký sinh trùng hoặc vi nấm”. Phân biệt với tiêu chảy không nhiễm trùng như tiêu chảy do rối loạn nội tiết, do ăn uống không đúng vi sinh bao gồm nấm men, ký sinh trùng, virus hoặc vi khuẩn đều có thể gây nhiễm trùng đường ruột. Những sinh vật này có trong thực phẩm do vệ sinh kém, vì vậy con người sẽ dễ mắc khi tiếp xúc với các vi sinh vật. Mức độ nghiêm trọng của nhiễm trùng sẽ phụ thuộc vào loại mầm bệnh gây ra. Nhiều vi sinh bao gồm nấm men, ký sinh trùng, virus hoặc vi khuẩn đều có thể gây nhiễm trùng đường ruột 2. Triệu chứng của tiêu chảy nhiễm trùng Giai đoạn bệnh khởi phát, bệnh nhân sẽ có các triệu chứng như Sốt và tiêu chảy. Giai đoạn bệnh toàn phát, sẽ xuất hiện các triệu chứng sauTiêu chảy một cách dữ dội Khi mầm bệnh di chuyển ra xa hơn trong đường tiêu hóa, chúng có thể gây tiêu chảy. Trường hợp mắc tả, bệnh nhân có thể sẽ đi ngoài 20 - 50 lần/ngày. Đi phân ngoài dạng nước, phân màu đục hay màu của nước vo gạo hoặc màu trong. Trong phân có lợn cợn nhiều vảy trắng, các vảy này mang nhiều vi khuẩn tả. Phân có mùi hôi tanh khó chịu, không lẫn nhân nôn nhiều kết hợp tiêu chảy nhiều dễ khiến cơ thể họ bị mất nước, điều này làm người bệnh có vẻ mặt hốc hác, mắt trũng, lờ đờ tim đập yếu và hạ thân bụng thường gặp trong những trường hợp nhu động ruột tăng cao hoặc trường hợp tiêu chảy do tác nhân xâm lấn vào thành ruột, đau bụng dọc khung đại tràng là biểu hiện của tổn thương ở ruột già. Mót rặn là biểu hiện của tổn thương ở trực tràng. Khi nhiễm trùng nặng hơn, bệnh nhân thường thấy đau hoặc chướng vùng bụng. Mức độ nghiêm trọng của cơn đau này sẽ phụ thuộc vào vị trí và nguyên nhân gây nhiễm ăn Đây dấu hiệu chung của tiêu chảy nhiễm trùng cũng như các loại nhiễm trùng đường tiêu hóa thắt Nhiễm trùng do vi khuẩn thường gây ra cơn co thắt ở bụng. Mỗi cơn sẽ thường kéo dài 3- 4 phút một lần, và có thể trở nên nghiêm trọng nôn do ăn không ngon thường kèm theo buồn cảm Những người bị nhiễm trùng nấm men có thể gặp nguy cơ cao mắc trầm loạn giấc ngủ Khó chịu liên quan đến nhiễm trùng đường ruột sẽ khiến bạn khó ngủ. Đây cũng có thể là một dấu hiệu cho thấy gan đang làm việc quá sức vì đang cố gắng loại trừ các tác nhân gây nhiễm răng Trong một số ít trường hợp, những người bị nhiễm trùng sẽ nghiến răng trong khi đầu Tình trạng mất nước hoặc xuất hiện các chất kích thích như nấm men trong hệ thống tiêu hóa sẽ làm tăng nguy cơ nhức đầu liên siêu vi đường hô hấp - mầm bệnh virus gây bệnh nhiễm trùng đường ruột có thể ảnh hưởng đến các bộ phận khác của cơ thể. Bạn có thể bị nhiễm trùng hoặc ho khi tình trạng nhiễm trùng xảy ra. 3. Nguyên nhân tiêu chảy nhiễm trùng Trẻ em hay người già là 2 đối tượng dễ mắc phải nhất, do hệ miễn dịch của họ thường yếu hơn người trưởng thành. Người bị cắt đi một phần dạ dày, bị suy giảm miễn dịch...cũng dễ mắc. Rửa tay sạch sẽ sau khi đi vệ sinh và trước khi ăn để tránh vi khuẩn xâm nhập vào cơ thể là cách phòng tiêu chảy hữu hiệu Nguyên nhân phổ biến nhất gây tiêu chảy nhiễm trùng là mầm bệnh xâm nhập qua miệng. Các nguyên nhân khác như tiếp xúc với nguồn nước bị ô nhiễm và vệ sinh kém cũng có thể gây tiêu chảy nhiễm mầm bệnh từ bên ngoài đi vào cơ thể và gây kích thích các mô trong đường tiêu hóa. Đường tiêu hóa có thể trở nên viêm nhiễm và thức ăn không đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm hoặc chưa được nấu chín thường chứa vi khuẩn salmonella gây ngộ độc khi chúng ta ăn. Đây là nguyên nhân gây nhiều vụ ngộ độc tập chảy nhiễm trùng cũng hay gặp ở bệnh nhân ăn phải thực phẩm như thịt, cá có chứa độc tố của tụ cầu. Tụ cầu khi nấu chín sẽ bị tiêu diệt nhưng độc tố chúng tiết ra đã ngấm vào thực phẩm, gây tiêu khuẩn clostridium là căn nguyên thứ 3 gây tiêu chảy nhiễm trùng. Chúng ưa môi trường không có oxy nên hay xuất hiện ở thịt hộp, đồ hộp. Độc tố của vi khuẩn clostridium không chỉ gây tiêu chảy mà còn dẫn đến liệt ra, rau sống không được sạch do tưới bằng nước bẩn, phân tươi sẽ truyền vi khuẩn giun sán. Còn trong môi trường nước bẩn, các bệnh gây dịch lớn như tả, lỵ, thương hàn rất dễ bùng giới cũng ghi nhận bệnh do vi khuẩn Listeria dù tương đối hiếm gặp. Chúng thường gây bệnh ở người có sức đề kháng yếu như phụ nữ có thai đặc biệt 3 tháng cuối thai kỳ, trẻ sơ sinh. Bệnh thường có tính rải rác, nhưng đôi khi có thể thành dịch nếu ăn phải thức ăn nhiễm khuẩn, đặc biệt là thực phẩm sữa bò không thanh nước bị ô nhiễm Tiếp xúc với nguồn nước bị ô nhiễm cũng có thể dẫn đến tiêu chảy nhiễm trùng. Vì vậy chúng ta nên uống nước đã đun sôi hoặc tiệt trùng sinh kém Điều này cũng có thể gây lây lan vi khuẩn gây tiêu chảy nhiễm trùng. Vì vậy, cần rửa tay sạch sẽ sau khi đi vệ sinh và trước khi ăn để tránh vi khuẩn xâm nhập vào cơ thể. 4. Cách phòng tiêu chảy nhiễm trùng Khi được bú mẹ ít nhất 6 tháng, kéo dài tới 2 tuổi sẽ giảm nguy cơ tiêu chảy Vệ sinh ăn uống cá nhân Ăn uống chín, đậy thức ăn tránh ruồi nhặng, trong đó rửa tay với nước và xà phòng là biện pháp đơn giản và rẻ tiền nhưng hiệu quả nhất để phòng tiêu tay trước khi nấu ăn, trước khi ăn, trước khi cho trẻ ăn hoặc bú sữa, rửa tay sau khi thay tã cho trẻ, sau khi đi vệ sinh và ngay sau khi bị dây trẻ nhỏ Khi được bú mẹ ít nhất 6 tháng, kéo dài tới 2 tuổi sẽ giảm nguy cơ tiêu chảy. Cho trẻ nhỏ uống vitamin A cũng có thể giúp hạn chế trẻ bị tiêu chảy. Tiêm phòng sởi cũng là biện pháp gián tiếp phòng ngừa tiêu chảy vì tiêu chảy hay xảy ra khi trẻ bị bệnh tiếp xúc với gia cầm, gia súc bị bệnh, chúng ta phải sử dụng dụng cụ bảo hộ, quần áo, giày khi vào chuồng trại. Tránh ôm ấp hay gần gũi với thú cưng trong nhà khi chúng bị thải của gia súc, gia cầm... cần xử lý và cách ly an toàn khỏi nơi ta sinh sống, tránh để vi sinh vậy gây bệnh từ môi trường bên ngoài tấn công con người. Tiêu chảy nhiễm trùng nếu nhẹ chỉ cần nghỉ ngơi và bù lượng nước điện giải đã mất. Tuy nhiên, tiêu chảy nhiễm trùng vẫn là nguyên nhân gây tử vong hàng đầu cho trẻ em. Vì vậy, nếu thấy đi tiêu bất thường, chúng ta tốt nhất hãy đưa trẻ đến các cơ sở y tế uy tín để được khám và điều trị. Để đặt lịch khám tại viện, Quý khách vui lòng bấm số HOTLINE hoặc đặt lịch trực tiếp TẠI ĐÂY. Tải và đặt lịch khám tự động trên ứng dụng MyVinmec để quản lý, theo dõi lịch và đặt hẹn mọi lúc mọi nơi ngay trên ứng dụng. XEM THÊM Đau đầu, chóng mặt kèm nôn là dấu hiệu của bệnh gì? Nôn trớ ở trẻ khám lâm sàng - cận lâm sàng và cách xử trí Biểu hiện của ngộ độc thực phẩm là gì? Dịch vụ từ Vinmec
"Mẹ, cô ấy là Mộc Mộc, là bạn gái của con."Một câu giới thiệu bình thản của Trác Siêu Nhiên, lực sát thương cũng không kém bom nguyên tử là bao nhiêu, làm choMộc Mộc hồn siêu phách tán. Cô vốn tưởng rằng Trác Siêu Nhiên không dám hứa hẹn cho cô gì về tương lai, sẽ không dám thừa nhận quan hệ của mình với gia đình, cho nên muốn vụng trộm trốn đi, để tránh anh xấu hổ không biết giới thiệu thế nào. Cô lại không nghĩ được, anh sẽ thản nói ra quan hệ của hai người như nhìn người đàn ông trước mặt, khuôn mặt cô yêu nhất, bờ vai rộng lớn, có thể đứng phía trước vì cô mà che chắn gió mưa, người đàn ông tốt như vậy, cô lại đáp trả cho anh sự phản bội tàn nhẫn phu nhân thản nhiên gật đầu, trên mặt ngoài kinh ngạc cũng không nhìn ra phản ứng gì đặc biệt. "A, mời ngồi."Trác Siêu Việt che miệng ho nhẹ một tiếng, Mộc Mộc lặng lẽ liếc hắn, thấy hắn hất cằm về phía bàn lập tức hiểu ra, "Không sao, cô cứ ngồi đi, cháu đi rót nước sôi pha trà."Ôm phích nước rời khỏi phòng bệnh, cô đổ đầy, sau đó lại lòng vòng ngoài hành lang một lát, khi thấy phòng bệnh không còn tiếng nói chuyện mới yên lặng đi vào. Không biết Trác Siêu Nhiên đã nói gì, khuôn mặt Trác phu nhân càng thêm nghiêm túc, Trác Siêu Việt quay lưng đứng ngoài cửa sổ, nét mặt nhìn nghiêng phảng phất u buồn...Khó khăn thu lại ánh mắt, cô lấy ra hai chén trà, rót nước sôi."Cô còn học đại học sao?" Trác phu nhân ra vẻ không phải cố ý hỏi, chỉ như tán gẫu bình thường."Vâng. Hôm nay cháuu nhập học.""Học năm nhất?" Trác phu nhân cẩn thận nhìn mặt Mộc Mộc, nghi ngờ, "Cô còn chưa đến hai mươi tuổi?""Cháu hai mươi một tuối. Bây giờ cháu mới học đại học, là vì..." Mộc Mộc bình tĩnh cười, tiếp tục đổ nước vào chén trà, "Cháu vào tù năm mười bảy tuổi, mới ra tù hơn nửa năm."Sắc mặt Trác phu nhân đại Siêu Nhiên vội vàng thay cô giải thích, "Khi Mộc Mộc mười bảy tuổi, vì cha nuôi cô ấy...""Ông ấy đối với em tốt lắm." Mộc Mộc cắt ngang lời anh, "Là em hiểu lầmông ấy, nhất thời lỡ tay gây ra án mạng."Hai người đàn ông trong phòng bệnh đồng thời nhìn về phía cô. Cô biết, nói như vậy đồng nghĩa với việc chặt đứt đường lui của mình, mồ côi, ngồi tù, giết người... Một người phụ nữ như vậy muốn tiến và nhà họ Trác, chắc chỉ có thể đợi kiếp sau một lần nữa đầu thai làm đúng là kết quả cô muốn. Cô lại vì Trác Siêu Nhiên mà đào một con sông, để cho anh biết rằng khoảng cách giữa hai người không thể nào vượt qua, cô cũng có thể hết hy vọng, chẳng còn có thể ảo Mộc đem chén trà đến trước mặt Trác Siêu Nhiên, cười nói "Siêu Nhiên, có việc ở trường, em phải đi trước, ngày mai em đến thăm anh.""Được rồi." Trác Siêu Nhiên nói "Siêu Việt, giúp anh đưa Mộc Mộc về trường học đi.""Không..."Một giọng nói lạnh lùng xen vào, "Cô vừa mới khai giảng, việc học hành chắc chắn rất bận, Siêu Nhiên đã có tôi chăm sóc, cô không cần lo lắng."Tuy rằng ra lệnh đuổi khách nhưng bà ta nói cực kỳ khách khí."Cháu hiểu." Mộc Mộc nắm chặt chén trà nóng trong tay, vẫn cố hết sức duy trì nụ cười bình tĩnh nhất, "Cô, hẹn gặp lại.""Mộc Mộc!" Trác Siêu Nhiên vội vàng nắm lấy tay cô, cố gắng nắm thật lấy hết sức lực rút ra, bởi vì rút quá mạnh, cơ thể bật về phía sau, không cẩn thận làm rơi chiếc ly thủy tinh xuống nền đất, nước văng khắc nơi, những mảnh nhỏ thủy tinh trong suốt vương vãi trên nền đất."Siêu Nhiên, việc ở trường rất bận, nếu cô chăm sóc anh, em sẽ không đến nữa. Chờ khi nào rảnh em qua thăm anh." Mộc Mộc nói một hơi, cầm lấy túi, chạy nhanh bước ra khỏi phòng rằng không nói rõ ràng hai chữ chia tay, nhưng thái độ của cô đã vô cùng dứt khoát, cô tin rằng anh sẽ hiểu."Mộc Mộc!" Trác Siêu Nhiên lập tức rút ống truyền trên tay, đứng dậy định đuổi theo. Bởi vì mắt không nhìn thấy nên giẫm lên những mảnh thủy tinh nhỏ, màu trắng trong suốt trong nháy mắt nhuộm thành màu đỏ tươi."Anh!" Trác Siêu Việt tiến đến đỡ lấy hắn, ngực bỗng nhiên nhói không nên áy náy, dù sao hắn cũng chưa bao giờ can thiệp vào chuyện tình cảm giữa hai bọn họ, hắn cũng không chỉ một lần khuyên cô nên trân trọng người bên cạnh mình, là cô gái ngốc kia không biết giữ gìn, là cô chọn cách buông tay... Nhưng hắn làm sao có thể không áy náy, suy cho cùng mà nói, sự quyết tuyệt của cô cũng là bởi vì hắn..."Siêu Việt, giầy của tôi đâu? Giúp tôi lấy đến." Trác Siêu Nhiên nói."Em đuổi theo giúp anh!"Hắn không còn lựa chọn nào khác, nằm ở trên giường bệnh, là anh trai hắn!*******Trác Siêu Việt đuổi theo ra đến cửa lớn bệnh viện, ánh mắt đảo quanh tìm kiếm trong đám đông, không biết bởi vì được huấn luyện trong bộ đội mà nhãn lực hơn người, hay là bóng dáng tiêm gầy của cô trong đám đông nhìn thật bắt mắt, hắn chỉ liếc qua một lần đã phát hiện Mộc Mộc ngồi trên ghế chờ xe bus, khuôn mặt thẫn thờ, tóc dài bị gió thổi đi đến, ở bên cạnh cô ngồi bối rối lau mặt, "Siêu Nhiên... Anh ấy không sao chứ?""Anh ấy định đuổi theo em, nhưng chân bị mảnh vỡ thủy tinh cắt, chảy rất nhiều máu, bác sỹ đang giúp anh ấy băng bó.""Cái gì?" Mộc Mộc đứng lên, chạy hai bước về phía bệnh viện, lại dừng lại, "Cô sẽ chăm sóc anh ấy, đúng không?""Thật không nghĩ đến cho anh ấy một cơ hội?" Hắn nói "Em biết không, em vừa mới chạy ra ngoài, anh ấy nói rõ ràng với mẹ tôi Chuyện riêng tư của anh ấy, anh ấy không muốn người khác can thiệp, anh ấy đã ba mươi tuổi, biết được bản thân muốn gì, thích hợp với điều gì. Anh ấy sẽ tự quyết định và chịu trách nhiệm với quyết định của mình...""Anh ấy nói như vậy thật?" Mộc Mộc thở dài, bỏ qua sự cảm động trong đáy lòng, "Em không thích hợp với anh ấy.""Thực ra, nếu em không nói mình từng ngồi tù, giết người, mẹ tôi hẳn là sẽ tôn trọng quyết định của anh ây.""Em không nói thì cô ấy không có cách nào biết hay sao? Sớm muộn gì cũng thế thôi. Nói xong, chấm dứt nhanh chóng không phải tốt hơn sao? Ngay cả hai chữ "chia tay" em cũng không cần nói ra miệng."Trác Siêu Việt lắc đầu, "Em không hiểu anh trai tôi. Nếu em nói rõ ràng rằng em không thích anh ấy, anh ấy tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng em. Nhưng nếu bởi vì trở ngại khác mà bỏ cuộc... Anh ấy nhất định sẽ giúp em loại trừ mọi khó khăn..."Trác Siêu Việt lấy trong túi ra một chiếc hộp hình chữ nhật bằng vải nhung, nhìn qua như hộp đựng vòng cổ, "Đây là anh ấy đưa cho em."Cô nhìn cũng không nhìn, lập tức từ chối, "Em không cần, anh giúp em trả lại cho anh ấy.""Tôi đồng ý với anh ấy sẽ giao tận tay cho em... Nếu em không cần, chờ khi mắt anh ấy hồi phục, tự mình tìm đến trả lại anh ấy, đem mọi chuyện nói cho rõ ràng.""Anh thật là muốn em nhận lấy sao?""Nếu em không muốn, sau này có thể trả lại.""Em chỉ hỏi anh, anh muốn em nhận sao?" Mộc Mộc nhìn hắn, trong ánh mắt chứa đựng một tia chờ Siêu Việt gật đầu, "Xin lỗi, anh ấy là anh trai tôi..."Mộc Mộc cuối cùng không còn gì để nói, chua xót cười, nhận lấy chiếc hộp trong tay hắn, "Anh không cần phải nói, em biết!"Một chiếc xe bus dừng lại trước mặt, cô nhìn thoáng qua hắn một lần cuối cùng, "Cảm ơn những ngày vừa qua anh đã chăm sóc cho em, những chuyện anh làm, em sẽ không quên."Nói xong, cô chạy lên xe, không quay đầu rồi cũng nên tỉnh, cô cũng nên đối mặt với sự thật, cô không hề là chị dâu của hắn, cũng không cần hắn chăm sóc, cũng chẳng muốn đón nhận hơi ấm từ hắn, càng không nên mong hắn thay đổi vận mệnh của mình, những gì cô muốn, cô đã có. Hắn cũng giống như những người khác, chỉ là một tờ giấy bay qua cuộc đời cô, nhưng cuốn sách cuộc đời này, còn rất nhiều trang trên xe bus, tay cô mở ra chiếc hộp nhung, bên trong là một chiếc vòng cổ và một chiếc nhẫn bạch nhẫn được thiết kế rất đặc biệt, tựa như hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, làm cho cô nhớ tới một câu -Từ nay sống chết có nhau, nắm tay cho đến bạc đầu không thôi 1.Không phải nhẫn kim cương, nhưng lời hứa hẹn so với nhẫn kim cương còn thâm thúy hơn thoại của cô vang lên, là Trác Siêu Nhiên gọi tới, cô nhấc máy, cố gắng làm cho giọng nói thật tự nhiên, "Chân của anh thế nào? Tại sao không cẩn thận như vậy?""Bác sỹ vừa bôi thuốc, không việc gì." Giọng nói của anh hơi dồn dập, "Mộc Mộc, cho anh chút thời gian, anh cam đoan việc hôm nay sẽ không bao giờ xảy ra nữa.""Anh đừng suy nghĩ nhiều, chăm sóc sức khỏe cho tốt mới là điều quan trọng nhất. Chờ đến khi anh hoàn toàn hồi phục, chúng ta nói chuyện sau, em có rất nhiều điều muốn nói với anh.""Ừm, được rồi."*******Sở dĩ giấc mơ rất đẹp, bởi nó chỉ tồn tại trong tâm khi giấc mơ biến thành sự thật, nó sẽ không còn đẹp như trong ảo tưởng!Cuộc sống đại học của Mộc Mộc bắt đầu, ngoài việc đi học, còn các hoạt động đoàn cần tham gia, các chương trình đón sinh viên mới, họp hội đồng môn, bạn cùng phòng tụ tập, Mộc Mộc cũng bộn bề nhiều việc, buổi tối vui vẻ chạy ngược chạy xuôi cùng những người trong ban ngày cô chỉ còn một cảm giác - Mệt!Một tuần trôi qua, Trác Siêu Nhiên gọi điện cho cô hai lần, mắt anh hồi phục rất tốt, băng cũng đã tháo, bây giờ đã mơ hồ nhìn thấy mọi thứ, tuần sau có thể xuất viện về nhà tĩnh rất muốn hỏi Trác Siêu Việt thế nào, nghĩ lại, cuối cùng không không nhớ hắn, đó là giả. Rất nhiền lần cô lấy số của hắn, muốn gọi... Sau đó, cô đem xóa đi, cuối cùng nhận ra, dãy số đó, cô chưa từng quên, nó đã khắc vào tâm trí cô, lau thế nào cũng không thoại trên bàn vang lên, cô cầm lấy điện thoại, vừa nhìn thấy dãy số trên màn hình, đặt di động lên trên thoại vang lên không dứt, Mộc Mộc không nhịn được, tháo pin điện thoại, ném di động vào thùng rác."Chị Mộc Mộc, tại sao lại ném điện thoại." Cô gái giường trên ló ra, khuôn mặt trẻ trung hồng hào, so với những cô gái trẻ này, Mộc Mộc phát hiện mình đang già đi, sắp trở thành hồng nhan tóc bạc xương khô."Điện thoại bị quấy rầy.""À!"Cô không nhận điện thoại, là vì tan học hôm nay, cô giáo khoa chính trị gọi cô đến văn phòng, giác dục tư tưởng chính trị miễn phí suốt một buổi chiều, dẫn chứng phong phú, dạy cho cô biết thế nào là tự trọng, tự tôn, tự ái của một người phụ giáo nói đến miệng khô lưỡi khô, Mộc Mộc vẫn không nắm được cốt lõi vấn đề, cố nhịn nghe tiếp, đầu thực sự rất đau, không thể không hỏi "Cô giáo, thực ra cô tìm em có việc gì?"Cô giáo chính trị cuối cùng đi thẳng vào vấn đề "Tô Mộc Mộc, có người nhờ cô nói với em một câu, bà ấy nói bà ấy rất không thích em, hy vọng sau này sẽ không gặp lại em, cũng hy vọng hai đứa con trai của bà ấy cũng không gặp lại em..."Mộc Mộc cảm thấy hơi lạnh, nhất là câu cuối cùng, làm cho tóc gáy cô dựng thẳng gặp mặt một lần, nói mấy câu, bà ấy có thể nhìn thấu triệt vấn đề như thế, thật đáng sợ!"Cô, phiền cô giúp em chuyển lời đến bà ấy, em chỉ có thể cam đoan mình sẽ không chủ động đi tìm bọn họ!"Đối với Mộc Mộc mà nói, đây đã là cực hạn của mình.*********Không còn tiếng di động, cả buổi tối rơi vào yên túc xá vừa tắt đèn, Mộc Mộc lên giường chuẩn bị đi ngủ, tiếng chuông điện thoại trong phòng lại vang lên, cô cách điện thoại gần nhất, thuận tay nhấc máy, "Xin chào!""Xuống lầu!" Tuy rằng chỉ có hai chữ, Mộc Mộc đã nghe ra là cố gắng áp chế ý nghĩ muốn xuống lầu ngay lập tức, "Muộn rồi, cửa ký túc xá đã khóa.""Tôi sẽ làm cho người ta mở ra."Chuyện như vậy cũng làm được? Mộc Mộc không còn gì để nói."Anh tìm em có chuyện gì sao?""Không có việc gì không thể tìm em sao?""Em...""Tôi chờ em dưới lầu, chừng nào em không xuống dưới, chừng đó tôi chưa đi.""Em sẽ không xuống."Cô cúp máy, bò lên giường lấy chăn trùm đầu. Rõ ràng rất mệt, nhưng cô lăn qua lộn lại không cách nào ngủ cùng, vẫn thay quần áo, chạy dưới hơi mở, phía trước dừng một chiếc xe màu trắng, Trác Siêu Việt dựa vào cửa, dưới ánh trăng nhìn hắn vô cùng cô cô đi ra cửa lớn, hắn mở xe, "Lên xe.""Đi đâu?""Đi hóng gió."Ngồi trên xe cô ngửi được mùi rượu xộc đến, cô cũng không cảm thấy kỳ lạ, hắn không uống rượu sẽ không đến tìm cô."Vì sao không nghe điện thoại của tôi?" Hắn hỏi."Vì sao em phải nghe? Anh đã nói, em không phải chị dâu anh, anh sẽ không gặp lại em. Bây giờ em đã chia tay với anh ấy...""Hai người đã chia tay?" Hắn nao nao."Ừm, chia tay." Tuy rằng không phải chính thức chia tay, nhưng chuyện này đã không còn cách nào thay mặc trong chốc lát, hắn nở nụ cười bỡn cợt, "Tại sao tôi lại dễ bị lợi dụng như thế. Bốn năm trước, tôi giúp em thành công vu khống cha nuôi, bốn năm sau, tôi giúp em vào học viện âm nhạc, giúp em lấy lại giọng... Mà em, ngay cả điện thoại của tôi cũng không thèm nghe?""Em nghĩ anh làm tất cả những việc này đều không cần hồi đáp.""Đích thực là không cần hồi đáp, nhưng là... Em cũng không nên tỏ chút thành ý?"Mộc Mộc cố gắng không cho phép bản thân mình miên man suy nghĩ, nhưng cách nói của hắn khó để cô không tưởng tượng xa nghĩ một lúc, lấy trong ví tiền ra một chiếc thẻ, "Em chỉ có một vạn đồng, đây là tiền em tiết kiệm nửa năm nay. Em biết anh không thiếu tiền, coi như tỏ một chút thành ý của em đi.""Tôi hơi mệt, không bằng em mời tôi đi massage...""A?"Hắn chạy xe mấy vòng, xuyên qua hai ngã tư đường, sau đó dừng Mộc nhìn ra bên ngoài, hai chữ "Long cung" xuyên qua cửa kính cực kỳ bắt mắt.*******Đi vào hội quán Long Cung phong cách cổ kính, Mộc Mộc nhìn những chiếc cột chạm trổ, nhìn người đàn ông bên cạnh mình, dường như mọi thứ đều không hề thay lý đang nói chuyện với khách ở đại sảnh, nhìn thấy Trác Siêu Việt lập tức chào đón thân thiện, "Trác tiên sinh, đã lâu ngài không tới, có phải rất bận không?""Ừm, mấy hôm trước vừa đi thành phố A, bây giờ mới về." Trác Siêu Việt day trán, thần sắc quả nhiên mệt mỏi."Để tôi bảo Tiểu Hân đốt tinh dầu thảo mộc, giảm mệt mỏi, còn có thể xả stress.""Ừm, 12001 trống không?""Trống, để tôi đi lấy thẻ phòng cho ngài. Chờ một chút."Phòng 12001 mở ra, hắn đi vào, thuận miệng hỏi, "Còn nhớ rõ nơi này?"Làm sao có thể không nhớ? Tuy rằng đã sửa chữa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy kiến trúc cũ, một phòng nghỉ, phòng tắm, chiếc hồ nước nóng giữa đại sảnh... Còn có mùi xạ hương quyến rũ mê người cô thích vẫn cảm thấy bốn năm rất dài, bây giờ trở lại một lần nữa, mới phát hiện thực ra bốn năm này quá nhanh!Cô rất muốn hỏi Anh thường xuyên đưa phụ nữ đến nơi này sao?Nhưng cô sợ nghe được đáp án, vì thế cố gắng nhẫn nhịn, nhẫn nhịn đến khi móng tay găm vào da thịt đau nhức, rốt cuộc mới nuốt người đẹp mang chiếc chai tinh dầu màu lam và khăn mặt đi vào, đặt trên giường massage, hỏi Trác Siêu Việt đang cởi cúc áo."Cần em giúp không?" Đủ thấy phục vụ nơi này nhiệt tình cỡ nào, Mộc Mộc cắn răng, cố gắng đè nén ngọn lửa trong lòng nhìn về phía ngoài cửa Siêu Việt nhìn qua cô, ý cười lan trên mặt, "Không cần, cô có thể ra ngoài, sẽ có người giúp tôi."Cô gái đi ra ngoài, đóng cửa phòng, Mộc Mộc lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìn quanh phòng thấy trống rỗng mới phát hiện, nơi này ngoài cô không còn một ai!
Anh không muốn để em một mình, một mình cô đơn chìm nổi trong biển không muốn mình em cô độc trải qua những giây phút mưa không muốn để em một mình chịu đựng sự tàn khốc của thế giới không muốn nước mắt đau thương đeo bám em suốt cuộc đời...Anh không muốn để em một mình[1][1] Trích lời bài hát của nhạc sĩ A Tín Trung Quốc.Trong xã hội hiện đại với nhịp sống vội vã và công việc bận rộn, một tình yêu nồng nàn, mãnh liệt từ cả hai phía dường như thật xa vời. Có vẻ như ngày càng có nhiều bạn trẻ không thể vượt qua được mối tình đơn phương đầy khoảng cách. Nhưng có lẽ, chẳng bạn nữ nào lại không có một tình yêu đơn phương sâu đậm với ai đó, nhìn ngắm người ta từ xa, cười thầm một mình và cũng gặp nhấm nỗi xót xa một sớm hôm đó, trong khi lên mạng tìm tài liệu, Tiểu Thường vô tình nhìn thấy một bức ảnh chụp ở Tây Tạng. Trong bức ảnh là bầu trời xanh rộng mênh mông, dưới mặt đất là tuyết phủ trắng xóa một vùng rộng lớn, tĩnh lặng, giống như được xuyên không trở về hàng nghìn năm trước. Khoảnh khắc nhìn thấy nơi kế thừa nền văn minh cổ đại của quốc gia, nơi núi sông như được che phủ bởi tấm màn thần bí đã có sức hút mãnh liệt với Tiểu vài giây suy nghĩ, Tiểu Thường sắp xếp hành lý với tốc độ nhanh như chớp, mang theo chiếc laptop yêu quý nhất của mình lên chính là một cô gái như vậy, hay mộng mơ, nhiệt tình hăm hở, muốn làm gì là làm cái đó, không lên kế hoạch cụ thể, cũng không cần biết hậu quả ra người nói hành động của cô chính là "hưởng thụ", có người lại nói hành động đó là "điên rồ", cô chỉ cười ha ha tếu táo "Đời người ngắn ngủi chỉ có hai trăm nghìn ngày, sao lại không để bản thân sống đơn giản, thoải mái vui vẻ chứ?"Tiểu Thường ngồi tàu hỏa đi từ đông sang tây, mùa hè có hoa nở rực rở, mùa đông tuyết rơi trắng trời, từng mùa cứ thế trôi qua, có cảm giác cô đã đi qua cả bốn mùa để đến một thế giới thời viễn cổ. Cô mang theo laptop và máy ảnh đi từ Lhasa, thành phố của ánh sáng mặt trời, đến hồ Namtso xanh ngắt như trong tiên cảnh. Sau đó, cô còn đến thành phố Shigatse, ban ngày chụp ảnh, buổi tối viết truyện, cứ như thế đi đến thành phố Qamdo lúc nào không cơn mưa bão bất ngờ ập tới, chặn ngay lối đi qua rừng, chiếc xe chở khách du lịch đành phải ở lại thành phố Qamdo đang giảm nhiệt độ đột ngột. Tiểu Thường lúc này mới hiểu, Tây Tạng không chỉ có phong cảnh tự nhiên với dòng sông uốn lượn tuyệt đẹp, những ngôi chùa cổ kính nổi tiếng, mà còn có cả sự nghèo tàn, khổ cực và lạnh đường bị lấp đúng ba ngày, không có bất cứ tin tức gì, Tiểu Thường ở trong một nhà trọ gia đình quấn chăn quanh người, liên tục hắt xì hơi. Cô ôm bịch giấy ăn, bịt cái mũi đỏ au than thở "IQ và EQ của con xin lỗi bố mẹ, xin lỗi bản thân, xin lỗi các bạn ngày ngày lướt web chờ con update chương mới! Hắc xì! Hắc...xì, hôm nay con vẫn chưa update được..."Nhớ đến cuốn tiểu tuyết đang đăng trên mạng, cô lập tức lau nước mũi, ôm chiếc laptop yêu quý, mở trang web sáng tác tiểu thuyết màu xanh dìu dịu, đăng nhập vào trang tiểu thuyết mà cô vừa cập dưới chương tiểu thuyết cô mới cập nhật đã có thêm nhiều tin nhắn, cô tập trung tinh thần đọc đi đọc lại từng dòng tin."Tiểu Thường à, anh bộ đội mà chị hứa đâu rồi? Lúc nào chị mới cho xuất hiện? Mau lên chứ!""Mau cho ăn mặn đi chứ, mau cho anh bộ đội nhào vô đi ạ, em không chịu nổi nữa đâu!""Anh bộ đội sắp đến miệng rồi, lúc nào chị mới cho bọn em ăn đây?"Phía dưới còn có một tin nhắn sặc mùi sến sẩm. "Anh bộ đội ơi, anh bộ đội đâu rồi..." Các bạn độc giả của cô đúng là than thở, trách móc không biết ra, là kẻ khống chế các "con chiên ngoan đạo", Tiêu đại tác gia hơn ai hết muốn tranh thủ thời gian khiến cho nữ chính của cô nhào vào anh chàng bộ đội đẹp trai quên chết đó lắm chứ, nhưng do ban đầu cô nhất thời kích động muốn viết về đề tài quân nhân, thế nên sau một vài giây suy nghĩ đã "đào hố". Giờ cô mới viết được hơn hai mươi nghìn chữ mà vẫn chưa có ý tưởng nào để viết tiếp, thậm chí còn không nghĩ ra được tính cách của nam chính. Cô đã tra tìm, tham khảo rất nhiều tài liệu, trong đầu hình dung ra vô số anh bộ đội, nào là bá đạo, lạnh lùng, hoang dại, xấu xa, nhưng những nhân vật nam điển hình đó không tài nào kích thích nhiệt tình sáng tác của cô. Cô muốn viết về một quân nhân bằng xương bằng thịt thực laptop nghĩ ngợi hai tiếng đồng hồ mà Tiêu đại tác gia cũng chỉ "đẻ" được hai trăm chữ, nghĩ nhiều đến nỗi dạ dày quặn lại vì đau. Cô ủ rũ bò đến bậu cửa sổ nhìn ngó ra ngoài, cả vùng mênh mông tuyết trắng không nhìn thấy gì, ngay cả quán cơm hình dáng thế nào cũng không thấy."Thôi được rồi, thay vì nằm co ro trên giường than thở, cam chịu thì chi bằng mình tự tìm cơ hội, không chừng có thể tìm được hàng quán, mà cho dù không thấy thì tìm được chỗ ăn là tốt rồi, khi ăn uống no nê mới có thể tiếp tục phấn đấu được." Cô lẩm bẩm tự nhủ, sau đó lục tất cả các loại quần áo, chọn ra hai cái váy dài nhất mặc vào người, mái tóc dài hơi rối được quấn lại thành búi trên đầu, rồi cứ thế để mặc mộc lao ra khỏi nhà tháng Tám rất lạnh, từng trận gió thổi qua buốt đến tận xương. Cô túm chặt áo quần run lập cập, tay cầm chiếc điện thoại hoàn toàn không dò thấy tín hiệu và cứ thế bước đi, cho đến khi màn đêm buông xuống, cuối cùng cô cũng trông thấy ánh đèn phía xa. Cô hào hứng chạy như bay đến chỗ có ánh sáng hiu hắt không hy vọng đó là cửa hàng tạp hóa hoặc quán cơm, chỉ cần bây giờ gặp được người sống là tốt lắm rồi. Đến gần, cô kinh ngạc và mừng rỡ khi phát hiện ra có vẻ như đó là một doanh trại quân đội vì ở cửa có hai cảnh vệ mặc quân phục đang đứng nhìn ngó xunh quanh, vừa hay trông thấy trên bậc thềm có một anh bộ đội mặc quân phục áo khoác màu xanh, đang đứng nghiêm trang trong gió. Tư thế của anh thẳng tắp như cây tùng nhận đầu tiên của cô chính là anh ấy thật đẹp trai, đúng như hình tượng nam chính trong suy nghĩ của cô, cao to, oai phong, tràn đầy chính nghĩa, thần thái trang nghiêm, mặc dù chỉ nhìn thấy một bên mặt của anh, nhưng những đường nét cương nghị đó đã thể hiện đầy đủ ngũ quan anh tuấn của chàng trai nhìn chằm chằm hồi lâu, anh bộ đội soái ca cuối cùng đã phát hiện ra cô liền quay người lại, ánh mắt nghiêm nghị, chính trực đó đã hoàn toàn chinh phục cô chỉ trong một giây."Có việc gì cần tôi giúp không?" Giọng anh vừa trầm thấp lại kiên định, thể hiện rõ trách nhiệm và sứ mệnh của một quân hắc xì hơi, day day mũi, cố gắng suy nghĩ xem nên tìm việc gì để nhờ anh giúp. Cuối cùng, cô cũng nghĩ ra được một câu muốn hỏi nhất, liền mỉm cười với vẻ mặt vô tội "Tôi muốn hỏi một chút, ở gần đây có cửa hàng nào không ạ, vì tôi muốn mua một cái áo thật dày.""Trong phố thì mới có cửa hàng, nhưng cách đây rất xa." Anh nói xong liền cởi áo khoác ra, gỡ quân hàm trên vai xuống rồi đưa cho cô. Khi chiếc áo vừa nặng lại vừa ấm áp đó được đặt lên cánh tay cô thì cô mới định thần lại, nhận lấy chiếc áo. Chiếc áo cực kỳ ấm, cảm giác như cả vùng biên giới lạnh lẽo, cô quạnh này cũng trở nên ấm áp."Cảm ơn anh! Ngày mai mua được áo, tôi nhất định sẽ trả lại anh." Cô cười nói."Không có gì." Nói xong, anh cũng không nói gì thêm Thường nhìn xung quanh, lại nhớ đến con đường dài lê thê trở về nhà trọ, ngay lập tức cô quyết định tiếp tục nói chuyện với anh bộ đội này. Không phải cô mặt dày, mà vì mùa đông ở đây quá lạnh, đến nỗi da mặt cô cũng tê dại, không cảm nhận được độ mỏng của da nữa."À, tôi là Tiêu Thường, mọi người hay gọi tôi là Tiểu Thường. Tôi đến đây du lịch, không ngờ đường bị bịt lấp nên không đi được.""Ồ."Thấy anh ta không muốn bắt chuyện, cô đành phải chủ động hơn. "Anh tên là gì ạ? Anh là bộ đội à? Là bộ đội thường trú ở đây sao?" "Tôi họ Trác, tên là Trác Siêu Nhiên." Anh ta chỉ vào một căn nhà cũ sáng ánh đèn. "Ba ngày trước ở đây xảy ra mưa bão, đá trên núi sạt lở làm lấp đường đi, chúng tôi được cử đến đây để dọn dẹp đá núi, nếu có gì cần giúp đỡ thì có thể tìm đến chúng tôi bất cứ lúc nào."Cử bộ đội đến sửa đường ư, tình quân dân cá nước thật lá ấm áp! Trong cái đầu ngập tràn trí tưởng tượng của cô đột nhiên dâng trào cảm hứng, thoáng nghĩ đến một tình yêu đẹp đẽ, một cuộc gặp gỡ lãng mạn..."Cô có sao không?" Giọng nói trong trẻo lành lạnh của Trác Siêu Nhiên vang lên kéo cô trở về thực lập tức tỏ vẻ nghiêm túc, bày ra khí chất nho nhã nên có của một người làm công việc sáng tác văn chương. "Không sao, không sao ạ, tôi đang viết một cuốn tiểu thuyết về để tài quân nhân, nhìn anh tôi bỗng nhớ đến nhân vật nam chính trong tiểu thuyết của tôi..."Trác Siêu Nhiên nhìn cô chăm chú rồi nói "Cô là nhà văn à?""Văn vẻ gì đâu, ngày ngày ngồi ở nhà nghĩ ngợi linh tinh thôi ạ." Cô lắc đầu, xua tay nói "Tôi thuần túy chỉ là người đam mê viết lách, viết những gì mình thích rồi đăng trên mạng cho mấy bạn hợp nhau xem thôi.""Cô viết về quân nhân à? Sao lại viết đề tài này?""Từ nhỏ tôi đã hâm mộ các anh bộ đội rồi, đặc biệt là những anh bộ đội gìn giữ biên cương, bảo vệ tổ quốc..." Cô liếc nhìn vẻ sương gió trên mái tóc của anh và khuôn mặt có thể miêu tả chi tiết bằng tất cả mỹ từ kia thì trong lòng thầm bồi thêm một câu "Hơn nữa, tôi còn hâm mộ những người đẹp trai, có khí chất, khi nằm mơ tôi cũng nghĩ đến cảnh gặp được một người đàn ông như vậy.""Ồ." Anh thờ ơ đáp lời."Đúng rồi, anh có thể cung cấp đề tài cho tôi được không, để tôi có thể viết cuốn tiểu thuyết của mình chân thực một chút.""Xin lỗi, tôi không thể nói quá nhiều." Anh ấy trả lời với ý từ chối khéo. Cô cười hì hì chớp chớp mắt nhìn anh. "Nếu tôi muốn hỏi anh, anh có thể chống đẩy liên tục bao nhiêu cái, anh cũng không thể nói sao?""À, cái đấy không tính là nói nhiều.""Vậy anh kết hôn chưa ạ?" Cô hỏi với chất giọng phỏng vấn đúng tiêu chuẩn."Chưa.""Anh có bạn gái chưa?" Khuôn mặt tuấn tú của Trác Siêu Nhiên ngẩn ra giây lát, miệng khẽ ho một tiếng rồi cúi nhìn đồng hồ. "Ừm, đến giờ tập trung rồi, tôi phải vào đây.""..." Thấy soái ca sắp bị cô dọa cho sợ bỏ chạy, cô quyết định tạm thời giải quyết khó khăn trước mắt, nói to "Đợi đã!"Anh đang định đi, thấy thế thì đứng lại, đợi cô nói tiếp."À... tôi đang ở nhà nghỉ Cẩm Tinh, hình như cách chỗ này rất xa. Ngoài đi bộ, tôi còn có thể có cách khác để về không?"Anh suy nghĩ giây lát rồi đáp "Tôi bảo người đưa cô về."Tiểu Thường lập tức cười tươi như hoa. "Cảm ơn! Cảm ơn anh! Anh đúng là một người tốt!"Sau khi Tiểu Thường kể lại chuyện này, tôi không nhịn được bật cười thành tiếng. "Tiểu Thường, cậu đúng thật là, lần gặp đầu tiên mà đã hỏi thẳng thắn như thế, Trác Siêu Nhiên tính tình hiền lành, lại sống nội tâm như vậy, không bị cậu dọa cho bỏ chạy mới lạ đấy."Tiểu Thường cũng che mặt cười. "Lúc đó tớ đâu có nghĩ được nhiều như vậy. Tớ luôn muốn viết một cuốn tiểu thuyết về đề tài quân nhân, khó khăn lắm mới gặp một anh quân nhân thật sự, đương nhiên là không thể bỏ qua rồi. Cho dù không "nắm chặt" được anh ấy thì ít nhất cũng phải khai thác được chút gì đó từ anh ấy để viết tiểu thuyết chứ!""Thế sau đó thì sao? Cậu khai thác được nhiều lắm à?""Nhiều lắm, rất nhiều..." tâm lý khai thác đề tài để viết tiểu thuyết, sáng sớm hôm sau, Tiểu Thường lại giẫm chân trên lớp tuyết dày, lặn lội đến cổng doanh trại quân đội. Cô chưa kịp mở miệng, anh cảnh vệ gác cổng vừa nhìn thấy chiếc áo khoác cô mặc trên người đã bước đến chào đúng kiểu quân đội, sau đó hỏi "Chào cô! Xin hỏi có thể giúp gì cho cô?""À... tôi muốn tìm Trác Siêu Nhiên.""Đội trưởng Trác ra ngoài..." Anh lính cảnh vệ do dự giây lát, rồi liếc nhìn chiếc áo khoác cô đang mặc trên người. "Cô đợi chút, tôi vào trong hỏi."Không bao lâu, một anh bộ đội bước ra, nói với cô "Đội trưởng nói là sắp quay về rồi, bảo cô ở đây đợi anh ấy.""Vậy làm phiền anh rồi!"Anh ta dẫn cô đi ngang qua một hành lang toàn mùi bùn đất rồi bước vào một căn phòng. Căn phòng rất sơ sài, qua cánh cửa sổ cũ kĩ nghe được cả tiếng gió thổi vù vù lạnh buốt. Gần cửa sổ có một chiếc giường đơn, trên giường đặt một chiếc chăn mỏng đã được gấp gọn gàng, trông có vẻ không ấm chút vô tình nhìn thấy trên bậu cửa sổ cạnh giường có một khung ảnh, trong ảnh là hai gương mặt giống hệt Trác Siêu Nhiên, chỉ có điều khí chất không giống, một người nhìn chính trực, nụ cười ấm áp, có cảm giác đặc biệt thân thiết, còn một người nhìn phóng khoáng, có nụ cười mê hoặc lòng Thường bước lại gần tỉ mỉ quan sát, tấm ảnh này rõ ràng không phải là ảnh đã qua chỉnh sửa, vậy hai gương mặt giống nhau trong ảnh này chắc đến tám mươi phần trăm là anh em sinh đôi, người có gương mặt chính trực lạnh lẽo đó hiển nhiên là Trác Siêu Nhiên, còn người kia có nụ cười khiến cho người ta cảm thấy thật nhẹ nhõm."Đội trưởng!" Người cảnh vệ lễ phép cất tiếng Thường vội vàng đặt khung ảnh xuống, quay lại nhìn Trác Siêu Nhiên đang đứng trước mặt hiểu vì sao, cô cảm thấy Trác Siêu Nhiên trước mắt mình đều không giống hai người trong ảnh. Trông anh lúc này giống như ngọn gió trong bão tuyết giá băng, lạnh lẽo từ trong xương cốt."Hi!" Cô cười vẫy tay anh. "Tôi mang trả áo cho anh.""Ừ.""Còn nữa, tôi muốn đi mua ít đồ nhưng không biết đường đến nội thành." Trác Siêu Nhiên không nói không rằng lấy tấm bản đồ ra, tỉ mỉ chỉ cho cô đường đi đến đó. Lúc nói, anh rất chăm chú, nhưng lại có cảm giác lạnh lùng như cách xa hàng nghìn dặm."Cô đã hiểu chưa?" Anh hỏi. Cô mông lung nhìn tấm bản đồ, hỏi nhỏ "Ở đây, chỗ nào là hướng nam?""Bên đó." Anh chỉ về hướng của cửa sổ."Ồ, thế hướng nào là hướng đông?" Anh đưa tay muốn chỉ về hướng của bức tường nhưng rồi dừng lại, rụt tay về, nói "Tôi bảo người đưa cô đi nhé!""Tôi có thể tự tìm được, có điều, nếu như anh..."Di động của anh đổ chuông, anh cúi đầu nhìn màn hình điện thoại trong tay, do dự trong giây lát. Cô có thể đọc được một chút chấn động trên khuôn mặt anh."Xin lỗi, tôi nghe điện thoại." Anh gật cầm điện thoại bước đến bên cửa sổ."Siêu Việt..." Cô nghe rõ giọng nói trong điện thoại, chỉ nghe thấy Trác Siêu Nhiên nói chuyện với người đó mấy câu ngắn gọn. "Ừ, cũng tốt... gần đây không được nghỉ phép. Tết à, không về được... Ừm, không sao, em không cần lo, tình hình không nghiêm trọng như em nghĩ đâu..."Giọng nói của anh không lên cao hay xuống thấp, từ đầu đến cuối cứ đều đều âm điệu như thế, giống như kiểu hồi nhỏ tôi đi đọc thuộc thơ vậy."Em thế nào? Nghe nói Siberia lại giảm nhiệt độ... Ồ, còn phải ở đó bao lâu?... Được."Chỉ chuyện trò mấy câu đơn giản như thế rồi Trác Siêu Nhiên cúp máy, nhìn mông lung ra núi tuyết trắng xóa bên ngoài cửa bỗng có cảm giác mình bị rơi vào một vòng xoáy, cảnh vật xung quanh trở nên hoang vu, chỉ còn lại bóng lưng của anh giữa đất trời bao bóng lưng ấy, không hiều vì sao cô có một cảm giác rất mãnh liệt rằng trái tim anh còn thê lương hơn cả cảnh vật phủ đầy tuyết trắng ngoài kia. Cô tự nhiên trào dâng cảm giác muốn chạy đến ôm lấy con người ấy từ phía sau, chỉ đơn thuần muốn ôm người ấy một cái mà thôi...Một lúc lâu sau, cô không thể không phá vỡ sự trầm mặc đó. "Là bạn của anh à?""Là em trai tôi.""Ồ." Cô hiểu ra liền gật đầu, đưa tay chỉ về khung ảnh đặt trên bậu cửa sổ. "Em trai song sinh ạ?"Anh nương theo hướng tay cô, nhìn vào bức ảnh. "Ừ.""Tình cảm anh em các anh chắc thân thiết lắm?" Cô lại trầm ngâm hồi cả một câu nói xã giao "rất tốt" anh cũng không muốn nói, có thể thấy tình cảm giữa họ tệ đến mức vào kinh nghiệm nhiều năm tám chuyện trên mạng đã mách bảo cô, khi một người đàn ông tràn đầy phong độ cố tình né tránh câu hỏi của bạn thì có nghĩa là câu hỏi đó đã chạm đúng tử tuyệt của người ấy. Nếu bạn cứ tiếp tục hỏi, chắc chắn bạn sẽ chết rất thảm."À, tôi phải đi rồi."Anh không giữ cô lại, chỉ đứng im bất động. Lúc cô rời đi, anh vẫn còn đứng thẫn thờ bên cửa Thường rời khỏi doanh trại quân đội, một mình cô độc đi về phía nội thành. Trời đất rộng lớn bao la, gió cát mù mịt khắp nơi càng khiến cô cảm thấy mình thật nhỏ bé trên cõi đời này. Nhìn con đường vắng vẻ phía trước, cảm giác đầu tiên của cô là trời đất thật rộng lớn, lớn đến mức cần có người ở bên cạnh thì mới không cảm thấy sợ đến ngã ba đường, Tiểu Thường ngẩng đầu nhìn con đường phía trước, không biết hướng nào là hướng nam, hướng nào là hướng bắc, cúi đầu lấy điện thoại tìm tín hiệu nhưng điện thoại không hiển thị. Cô lại lấy bản đồ ra nghiên cứu nhưng vẫn không biết hướng đi. Cuối cùng cô bỏ cuộc, ném đồng xu xuống đất chọn đường rồi đi đường đá trộn lẫn cát phía sau lưng cô cuộn lên bụi đất chứng tỏ có xe sắp đi qua đây. Cô lập tức chạy ra giữa đường, chuẩn bị định "cướp" trước rồi tính sau. Đang ủ mưu "cướp xe" trong đầu thì chiếc xe Jeep sơn màu ngụy trang bỗng đỗ xịch lại bên cạnh Chủ động như vậy sao? Chẳng lẽ có ý đồ gì ư?Cô căng thẳng quấn chặt chiếc áo khoác đang mặc, ôm khư khư chiếc túi trong lòng, cố căng mắt nhìn vào bên trong này, cửa xe mở ra, Trác Siêu Nhiên từ trên xe bước xuống, giúp cô mở cửa xe, nói "Lên xe đi, tôi vừa hay có việc vào nội thành, tiện đường đưa cô đến đó."Cơn gió mạnh cuốn tung cỏ khô, anh đứng đó sừng sững bất động, tựa như một vị thần từ trên trời bay xuống khiến cô vô cùng cảm đó, Tiểu Thường nói với tôi "Giây phút đó, nếu có người hỏi tớ, ai là người đáng yêu nhất trên đời, tớ chắc chắn không do dự đáp Là anh ấy, người quân nhân đang đứng sừng sững trước mặt tớ đây."Tôi hỏi "Chính trong khoảnh khắc đó, cậu yêu anh ấy?"Cô không né tránh, gật đầu nói "Ừ, đúng vậy, chính trong khoảnh khắc đó, tớ tin anh ấy là người đàn ông tốt đáng để phụ nữ dựa dẫm cả đời.""Hai người các cậu tính cách một lạnh một nóng lại thật xứng đôi đấy, với tính cách ôn hòa, hiền lành của Trác Siêu Nhiên chắc chắn không ngăn cản được sự nhiệt tình của cậu, bị cậu "níu chặt" ngay lập tức chứ gì?"Tiểu Thường thở dài thườn thượt. "Cậu đánh giá tớ cao quá đấy. Cậu có biết không? Vì anh ấy, tớ đã ở vùng đất lạnh giá, thiếu dưỡng khí đó suốt ba năm..."Tôi kinh ngạc đến nỗi hồi lâu không nói nên đã từng đến Tây Tạng, cảnh ở đó rất đẹp, nhưng thời tiết cũng vô cùng khắc nghiệt. Ba năm mùa hè thì nắng như thiêu, mùa đông thì lạnh cắt da cắt thịt, đối với một cô gái sinh ra ở Giang Nam, lớn lên ở Giang Nam như Tiểu Thường càng trở nên tàn khóc.
trác siêu nhiên và tiêu thường