truyen thuoc kich duc
Đọc truyện - Truyen H Nang 18 Con Gai Cho Bo Du Chap 4 Thuoc Kich Duc trên điện thoại, cập nhật hằng ngày. Truyen1h.com Trang chủ Truyen H Nang 18 Con Gai Cho Bo Du Chap 4 Thuoc Kich Duc
Trạch Thanh Hy chợt sửng sốt, cố gắng giữ bình tĩnh hết mức. Trong ly rượu đó Lý Ngộ Tranh uống cạn chén rượu, rồi gật nhẹ đầu với Trạch Thanh Hy, cúi xuống nhấc bổng Đinh Khánh Lam lên rồi quay ra nói với mọi người: "Thật xin lỗi, Tiểu Lam xỉn rồi, xin phép lên
Vay Tiền Nhanh Chỉ Cần Cmnd Asideway. Mời các bạn và các em cùng đọc câu chuyện cổ tích Việt Nam Cậu bé Tích Chu. Tích Chu vì ham chơi không chăm sóc bà nên bà của cậu đã biến thành chim, cậu vô cùng ân hận đã đi tìm nước suối Tiên để cứu bà. Từ đó, Tích Chu đã trở thành một cậu bé rất hiếu thảo. > Nghe Audio Truyện Cậu Bé Tích Chu < TRUYỆN CẬU BÉ TÍCH CHU Ngày xưa, có một cậu bé tên là Tích Chu. Bố mẹ Tích Chu mất sớm, Tích Chu ở với bà. Hàng ngày bà phải làm việc quần quật để kiếm tiền nuôi Tích Chu, có thức ăn gì ngon bà cũng nhường cho Tich Chu. Ban đêm khi Tích Chu ngủ thì bà thức để quạt. Thấy bà thương Tích Chu, có người nói với bà - Bà ơi! Lòng bà thương Tích Chu cao hơn trời, rộng hơn biển. Lớn lên thể nào Tích Chu cũng không bao giờ quên ơn bà đâu. Thế nhưng Tích Chu lớn lên lại chẳng thương bà. Bà thì làm việc vất vả, còn Tích Chu thì suốt ngày rong chơi với bạn bè. Vì làm việc mệt nhọc, ăn uống lại kham khổ nên bà bị ốm. Bà lên cơn sốt nhưng chẳng ai trông nom. vì Tích Chu còn mải rong chơi với bạn bè. Một buổi trưa, trời nóng nực, cơn sốt lên cao, bà khát nước quá liền gọi - Tích Chu ơi, cho bà ngụm nước nào. Bà khát khô cả cổ rồi! Bà gọi một lần… hai lần… rồi ba lần… nhưng vẫn không thấy Tích Chu đáp lại. Khi Tích Chu về nhà thì thấy bà đã hóa thành con chim và vỗ cánh bay lên trời. Tích Chu hoảng quá kêu lên - Bà ơi, bà đi đâu? Bà ở lại với cháu. Cháu sẽ mang nước cho bà. Bà ơi! - Cúc… cu… cu! Cúc… cu…cu! Chậm mất rồi cháu ạ. Bà khát quá, không thể chụi nổi, phải hóa thành con chim để bay đi kiếm nước. Bà đi đây! Bà không về với cháu nữa đâu! Nói rồi chim vỗ cánh bay đi. Tích Chu vội chạy theo bà, cứ nhằm theo hướng chim bay mà chạy. Cuối cùng Tích Chu gặp chim đang uống nước ở một dòng suối mát. Tích Chu gọi - Bà ơi! Bà trở về với cháu đi. Cháu sẽ đi lấy nước cho bà. Cháu sẽ giúp đỡ bà. Cháu sẽ không làm cho bà buồn nữa đâu! - Cúc… cu… cu, muộn quá rồi cháu ơi! Bà không trở lại được nữa đâu! Nghe tiếng chim nói, Tích Chu òa lên khóc. Tích Chu thương bà và hối hận lắm. Giữa lúc đó một bà Tiên hiện ra. Bà Tiên bảo Tích Chu - Tích Chu ơi! Nếu cháu muốn cho bà cháu trở lại thành người thì cháu phải đi lấy nước suối Tiên cho bà cháu uống. Đường lên suối Tiên xa lắm, cháu có đi được không? Cậu bé Tích Chu mừng rỡ vô cùng, vội vàng hỏi đường đến suối Tiên, rồi chẳng một phút chần chừ, Tích Chu hăng hái đi ngay. Tích Chu chạy mãi, chạy mãi vượt qua bao nhiêu rừng núi hiểm trở, cuối cùng Tích Chu cũng đến được suối tiên. Chú vội vàng lấy đầy bình nước mang về cho bà. Về đến nhà Tích Chu gọi to – Bà ơi! Bà ơi! Cháu mang nước về cho bà rồi đây. Bà mau uống đi. Vừa được uống nước bà Tích Chu trở lại thành người. Tích Chu ôm chầm lấy bà vừa khóc vừa nói – Bà ơi! Cháu biết lỗi rồi, từ nay trở đi cháu sẽ luôn ở bên và chăm sóc bà. Từ đấy, cậu bé Tích Chu hết lòng yêu thương chăm sóc bà. Hai bà cháu lại chung sống hạnh phúc bên nhau. HẾT
Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!Trong gia đình Tuấn, đúng ra là có đến tám người con gái lận. Câu chuyện thương tâm này xảy ra cách đây bốn năm trời ròng rã nên dường như cũng đã nguôi ngoai trong cõi lòng mọi người, từ bố mẹ đến chị em nhưng đối với riêng Tuấn thì vẫn còn đó trong ký ức nó nỗi buồn day dứt vì trước khi xảy ra thảm cảnh này lại là một câu chuyện tình loạn luân tội lỗi giữa nó và chị là cuộc tình này hoàn toàn xảy ra ngoài ý muốn của nó và chỉ xảy ra vỏn vẹn một lần một trong vòng một đêm về sáng nhưng chắc chắn nó không bao giờ quên được người chị xinh đẹp tuyệt trần còn chị Mỹ ở dưới suối vàng có lẽ mãi mãi nhớ về những gì mà thằng em út đã trao tặng cho chị trong đêm tình tuyệt vời ấy. Mãi cho đến bây giờ, bốn năm ròng rã trôi qua, Tuấn vẫn cứ thắc mắc hoài nghi vì sao đêm hôm ấy, chị Sáu Mỹ lại có biểu hiện thái độ kỳ quặc như vậy bây giờ do trải nghiệm sống trên cuộc đời thì nó mới biết được là chị Mỹ bị kích dâm và chính cái thái độ kỳ quặc ấy của chị đã khiến cho nó – một thằng con trai mới có mười ba tuổi mà từng trải với bốn cuộc tình không thể nào tự kiềm chế nỗi niềm ham muốn, kích thích nhục dục, đòi hỏi thể hôm ấy là đêm ngày cuối cùng chị Mỹ ở lại Việt Nam sau một tuần làm lễ cưới cùng anh chàng Việt Kiều đẹp trai, anh chàng đi ra Nha Trang mấy ngày nay để bốc mộ cha và sáng mai sẽ trở vào Sài Gòn sớm để rước người vợ xinh như hoa, đẹp như mộng lên máy bay về California, Liên Bang USA. Từ lúc lễ cưới xong xuôi là anh lên xe ra quê luôn nên hai vợ chồng anh chưa cùng nhau động phòng hoa chúc, Tuấn thì sau đám cưới chị Mỹ, cả nhà trở về Bà Rịa riêng mình nó được bố Thạnh gửi ở lại căn nhà thuê của chị mấy ngày để tuần sau ông trở lên dắt nó xuống Cà Mau chơi do trường cấp II Phước Lễ A – trường Tuấn đang học cho học sinh nghỉ hai tuần để sửa chữa phòng học cho nên nó mới được rảnh rỗi như vậy.Do vậy nên khi xảy ra chuyện lầm lỗi sai đường lạc lối, vô tình nó đã trở thành thủ phạm cướp đi cái trinh nguyên trọn vẹn đáng giá nghìn vàng của chị Tố Mỹ và thay thế anh Phương – chồng chị hưởng thụ hoàn toàn đêm động phòng hoa chúc cùng chị. Phải nói là trong gia đình, chị Mỹ là người tuy nhan sắc tuyệt trần nhưng rất là cắc cớ, khó hiểu vì tính tình chị không được nhu mì, hòa nhã như các chị khác, còn hơn cả chị Hai Hảo, chị Ba Hường, chị quả thật đanh đá, chua ngoa, khó chịu, việc gì cũng săm soi từng li từng tí vậy mà chả hiểu vì sao anh Phương lại yêu thích chị ở điểm nào mà đành lòng cưới chị làm thể nói việc chị Mỹ lấy chồng xuất ngoại sẽ là một tiền đề thiết yếu nhất làm cho không khí gia đình Tuấn bớt đi sự căng thẳng để mà trở lại vui vẻ, bình yên chăng? Nếu bố Thạnh không sai bảo thì cho dù có cho vàng đi nữa, chắc chắn là Tuấn sẽ không bao giờ dám ngang nhiên ở lại cùng một nhà với “bà chị Hà Đông” này. Lạ một điều là mấy bữa nay, ở cùng chung mái ấm với chị Mỹ, nó rất đỗi ngạc nhiên vì chẳng thấy chị ta giận dữ, la lối chi cả, có lẽ nỗi mừng vui lấy được anh chàng Việt kiều giàu có khiến chị đổi tính lại chăng?Trước kia ở Bà Rịa, nó bị chị la lối, chửi mắng bao nhiêu thì giờ đây bù lại, nó được chính chị quan tâm, yêu thương và chăm sóc bấy nhiêu, sáu ngày trôi qua là chuỗi thời gian nó thực sự cảm thấy vui vẻ, thoải mái nhất từ trước đến giờ bên cạnh chị Sáu Mỹ và đó chính là điềm gở báo trước cho cái chết cận kề của chị nhưng nó không thể nào hay biết trước được để mà giúp chị mình phòng nạn tránh ngày, từ sáng đến chiều, chị Mỹ và Tuấn hai chị em rong ruổi từ Đầm Sen đến Suối Tiên, từ hồ Kỳ Hòa ra chợ Bến Thành… ban tối, hết xem phim lại ca nhạc, tiền do anh chồng Việt Kiều cho, chị xài không hết nên chị mua sắm hết thứ này cho thằng em út như quần áo, giày dép, sách vở, bút thước… thậm chí chị còn nhét vào túi nó trăm này đến trăm về ăn uống thì khỏi phải nói, đều là những món ăn ngon do chính tay chị nấu chị Mỹ không thích ăn uống nơi chốn đông người như thịt bò biffter, vịt tiềm thuốc bắc, khổ qua xào lòng gà, hẹ nấu canh với tàu hủ trắng và thịt ba rọi… Tuấn ăn vào và có thể nói là suốt đời nhớ mãi những hương vị thơm lừng, ngon ngọt đến thế là cùng. Để đáp lại tình cảm của người chị ruột thứ sáu, nó không màng gì đến mệt nhọc mà cứ làm hết việc này đến việc kia trong nhà, từ hút bụi, lau nhà, xách nước, nấu cơm đến dọn bàn ăn, rửa chén, thậm chí ngay cả việc giắt mùng, xếp mền, trải drap trong buồng ngủ chị rồi quơ cả quần áo dơ của chị đi giặt. Mỗi sáng, lúc chị vừa dậy là Tuấn tranh thủ xách gamen ra đầu ngõ mua hủ tiếu hoặc bánh canh giò heo về cho chị chỉ sống tạm một thời gian ngắn ở Việt Nam nên chỗ chị Mỹ trú ngụ chẳng qua chỉ là một căn nhà cho thuê trong con hẻm đường Nam Kỳ khởi nghĩa và tuy là nhà trệt cấp IV khá nhỏ, chỉ có ba gian phòng khách, phòng ngủ, bếpnhưng khá đầy đủ tiện nghi, thể hiện đẳng cấp sang trọng của chủ gia. Gian phòng khách có một bàn kính oval với bốn cái ghế nệm bọc khung nhôm cùng một tủ buffet cao khoảng 0,9m bằng gỗ mun bóng lộn, trên đặt một cái tivi Panasonic 19 in màu giữa là phòng ngủ chỉ có một cái tủ áo bằng nhôm màu xanh dương, một tấm nệm mút dày khoảng một tấc phủ drap màu trắng có đầy đủ gối tai bèo và mền đắp, trên tường gắn một cái quạt Asia màu bạc. Ở sau cùng có khuôn bếp bằng gạch men sáng loáng trên đặt nào bếp ga, nồi cơm điện, lò nướng và cách đó không xa là tủ lạnh, máy giặt cũng như là phòng tắm – vệ sử nếu như không có sự việc đi nước ngoài cùng anh Phương thì căn nhà này rõ ràng là một tổ ấm quả thật tuyệt vời đối với chị Mỹ đủ để bảo bọc chị suốt cả cuộc đời chứ chẳng phải là chỗ chơi? Được làm chủ một căn nhà như trên, tuy không nói ra nhưng chị thực sự cảm thấy thật hãnh diện, đúng là nồi nào úp vung đó vì xứng ngang với nhan sắc chị thì chỉ có căn nhà sang trọng, đẹp đẽ và đầy đủ tiện nghi như thế hàng cùng các chị em trong nhà, chị Mỹ chẳng khác gì Hằng Nga giáng thế từ cung Quảng hay Đắc Kỷ huy hoàng bên cạnh Trụ Vương oai phong lẫm liệt, nếu có một cuộc thi tuyển chọn hoa hậu hoàn vũ thì chắc chắn thế nào chị cũng giành được ngôi vương miện đứng đầu, khó có ai có thể sánh kịp ngang hàng với chị cho vóc người nhỏ nhắn, mảnh khảnh, có thể nói là hơi thấp nhưng thân thể chị thật nở nang, đầy đặn và khêu gợi, quyến rũ với những đường nét cân đối, thon thả, mềm mại trong tướng đi uyển chuyển, kiêu sa. Mái tóc hoe vàng phủ xõa ngang tấm lưng ong được uốn xiton sóng lượn nên xoăn tít ôm lấy khuôn mặt xoe tròn, mũm mĩm như “boupeé không tình yêu” chưng trong tủ kính, vầng trán thấp nhưng bù khuyết vào chỗ đó là cặp mắt sáng ngời, đen láy, vút cong hai hàng mi sắc lẻm như hai lưỡi dao cau sẵn sàng cứa nát trái tim của bất kỳ loài ong, loài bướm nào. Tựa như dãy Trường Sơn ngút ngàn, sống mũi chị Tố Mỹ thật khả ái, gọn gàng và cân đối nằm giữa hai gò má bánh bầu phinh phính, hồng hồng trông thật dễ thương, nằm trên chiếc cằm lẹm xinh xắn là hai bờ môi tuy nhỏ nhắn nhưng dày mọng, thắm đỏ như trái cherise vừa chín tới mềm mại, quyến rũ như một đóa hoa hàm tiếu đang mời gọi bướm ong lởn vởn từng bầy, từng đàn với hai lúm đồng tiền ở hai bên khóe miệng mà hễ ai vừa chớm nhìn thấy thì không thể nào không chạnh lòng bồi hồi, xao vầng cổ cao trắng ngần, hai bờ vai nhỏ nhắn, hai gò ngực tròn căng, vòng bụng thóp, eo vòng thon thả xuống đến cặp đùi săn gọn, bờ mông tròn trịa, cặp giò thon dài đến hai bàn chân mềm mại và trắng muốt, tất cả đều hòa quyện tạc nên một pho tượng Thần Vệ Nữ kiêu sa, diễm lệ tràn đầy ma lực quyến rũ mà tạo hóa cùng thượng đế đã sắp xếp, kiến thiết nên cho dương thế thêm tỏa ánh hào quang ngời muốn dù không thì Tuấn vẫn không thể nào ngờ được là chỉ một đêm thôi, nó lại được diễm phúc làm chủ tấm thân ngọc ngà của người chị ruột thứ sáu chẳng khác gì kho châu báu hoàn hảo nhất trên thế gian này, thật là một việc hoàn toàn nằm ngoài dự tính của nó và tưởng chừng như có nằm mơ chắc cũng không thể nào thấy được. Dĩ nhiên là câu chuyện tội lỗi, lầm lỡ này ngoài chị Mỹ và Tuấn hai chị em ra, tuyệt nhiên chưa hề có ai có kịp thời gian để biết để hay vì đêm tình của hai đứa vừa hết, chị Mỹ theo chồng ra phi trường Tân Sơn Nhất lên máy bay thì chỉ khoảng 4 tiếng đồng hồ sau, chiếc máy bay ấy đã nổ tung trên không trung và rơi xuống Thái Bình thời điểm ấy, Tuấn đang có mặt trên chiếc xe đò cùng bố Thạnh từ Sài Gòn rong ruổi xuống Bến Tre, từ lúc chia tay chị Sáu đến giờ, nó cứ mãi thẫn thờ, bàng hoàng vì nỗi nhung nhớ đôi mắt nhung, đôi môi mọng, da thịt thơm nồng… của chị. Tất cả thật không khác gì một bộ phim quay chậm đang dần dần tái hiện lại trong đầu óc tuy hãy còn non nớt nhưng đã bắt đầu xuất hiện vài “cục sạn” của qua, hai chị em vừa dạo phố về, sau khi dùng cơm tối xong, chị Mỹ than mệt và vào phòng nằm, Tuấn dọn dẹp chén bát rửa sạch sẽ, sau đó nó tự nhủ lên mở Tivi xem chút xíu rồi đi ngủ vì nó cảm thấy hai mắt nó dường như không thể nào nhướng lên nổi do lúc trưa ngủ rất ít. Chợt nó nghe tiếng chị Mỹ gọi– Út… ơi Út! Út… ơi Út! Vào chị biểu!Lật đật chạy ngay vào phòng, Tuấn lên tiếng– Chị kêu em có việc gì không chị?– Chị bị… cảm rồi – Giọng chị Mỹ khàn khàn, mệt mỏi – Em chạy ra tiệm thuốc đầu hẻm mua cho chị một liều thuốc cảm đi.– Dạ, em đi liền! – Tuấn tròng vội chiếc quần tây vào người rồi tất bật ra nhà chị Mỹ đến tiệm thuốc tây Hằng nơi đầu ngõ hẻm nếu đi bộ thì cũng chưa đến hai phút đồng hồ, chẳng mấy chốc Tuấn đã bước vào bên trong tiệm. Lúc bấy giờ, bên ngoài trời đã bắt đầu chạng vạng, nhá nhem cho nên trong tiệm bởi chưa bật đèn điện vì vậy mà tối om om, thế nhưng ông chủ quán trạc 39, 40 tuổi vẫn tỉnh bơ và thản nhiên lấy thuốc từ trong các lọ bằng nhựa ra cái ống trút thuốc bằng inox xidap sau khi nghe thằng nhóc vừa khai bệnh. Hai bàn tay ông thoăn thoắt cho thuốc vào hai cái túi nilon nhỏ, dùng dây thun cột chặt miệng hai túi lại và một sai lầm thật chết người của ông ta đã xảy ra trong tích tắc thế mà ông ta không hề hay biết, còn Tuấn dĩ nhiên là lại càng không biết không ông chủ tiệm thuốc Hằng cầm lọ thuốc cuối cùng lên trút ra hai viên thuốc hình trái tim màu hồng, cho mỗi liều một nửa cắt đôi ra, ông không nhận ra được là mình đã lấy lộn lọ thuốc thay vì phải lấy lọ thuốc trị dị ứng sổ mũi bên cạnh cũng có loại hình trái tim màu hồng y như vậy. Không thể nào hình dung được chuyện gì sẽ xảy ra trên cõi đời này trong đêm nay giữa hai chị em Tố Mỹ và Hùng Tuấn vì chính cái viên thuốc ông chủ tiệm lấy lộn kia chính là viên thuốc kích dục tố tiền kim thảo, ai mà uống loại thuốc này vào rồi thì cho dù là có chính nhân quân tử đến mấy cũng phải buông tay đầu hàng thôi chứ không thể nào tự kiềm chế để chiến thắng nó nổi, đành phải lao vào chuyện trăng gió mây mưa của xác hề biết ất biết giáp chi cả, Tuấn cầm hai liều thuốc cảm với giá trở về nhà, nó tháo một gói thuốc, còn một gói để lên mặt tủ buffet rồi xuống bếp rót ly nước lọc mang vào phòng cho chị Sáu. Không nghi không ngờ gì cả, chị Mỹ ngồi dậy và chỉ trong giây phút, chị cho cả 4 viên thuốc thằng em đưa rồi uống một ngụm hết hơn nữa ly nước, xong chị nằm xuống nệm và Tuấn xổ tung tấm mền con rồng màu xanh dương ra đắp lên người chị, sau đó nó bước ra gian phòng khách mở Tivi ra nữa tiếng đồng hồ sau, chuyển hết kênh này sang kênh khác mà vẫn không thấy chương trình nào hay, nó chán chường tắt Tivi rồi lặng lẽ bước trở vào phòng ngủ và cũng như mọi đêm trước, đêm nay nó cũng lại ngủ chung với chị Sáu Mỹ trên cùng tấm đệm mút ấm êm này. Tuấn nằm xuống cạnh chị ở mé ngoài, chẳng mấy chốc nó đã bắt đầu thở đều đều vì hai mí mắt nó càng lúc càng nặng trĩu nên nó hoàn toàn không thể nào biết được rằng lúc này viên thuốc kích thích đang hoành hành, cào xé dữ dội bên trong tâm can người chị ruột xinh Mỹ cảm thấy trong người không những khó ngủ mà toàn bộ châu thân chị như là có lửa phừng phực bùng cháy chẳng khác gì một trận hỏa hoạn có một không hai, cùng lúc đó, do hai gò ngực chị cứ cương tròn lên và mọi chỗ kín đáo, sâu thẳm nhất nơi cơ thể chị như là muốn phơi bày ra tất cả, không cần phải che đậy chi vốn kiến thức của một cô gái hai mươi mốt tuổi đầu, thật không khó khăn gì mà chỉ trong chốc lát, chị Tố Mỹ đã vội vàng hiểu ra là mình vừa mới uống phải thuốc kích thích, loại thuốc làm cho con người dù thánh thiện đến mấy cũng phải bị thiêu bị rụi trong ngọn lửa dục tình, bất kể đàn ông hay đàn bà gì đi nữa thì việc làm mọi hành động nhằm để thỏa mãn nhục dục là việc cấp thiết, không thể nào chần chừ cho được. “Lẽ nào thằng Út lại cho mình uống thuốc ấy để giở trò bậy bạ với mình sao?” – Chị vừa nghĩ ngợi vừa nhỏm cả người dậy vừa lần hai bàn tay không ngớt xoa tới xoa lui từ vòng ngực xuống vòng bụng từ nãy đến giờ. Chị giận dữ la lối– Út, mày mua thuốc gì cho tao uống vậy hả?Tuấn giật mình, choàng tỉnh vì tiếng la chói lọi của bà chị và tuy vẫn còn ngái ngủ nhưng nó không khỏi sợ hãi, bàng hoàng khi thấy chị Sáu Mỹ tự dưng lại nổi cơn tam bành lục tặc chẳng biết vì nguyên do nào khiến chị ta nông nổi như vậy.– Mày mua thuốc ở đâu vậy hả?– Dạ… em mua… thuốc cảm… ở tiệm Hằng đầu hẻm… – Giọng run rẩy, Tuấn lắp bắp trả lời.– Mày… ra khỏi đây ngay!Nghe chị mình phán, không cần năn nỉ hay xin xỏ ỉ ôi chi cả, cốt sao cho chị hạ được cơn lửa giận của mình xuống, Tuấn lật đật chạy biến ra ngoài gian phòng khách, còn chị Mỹ thì ngồi dựa lưng vào tường, hổn hển thở. Chị biết là chị đã uống nhầm thuốc kích dục rồi nhưng chỉ trong giây lát, chị phân định được lỗi lầm này hoàn toàn không phải của Tuấn – thằng em út của chị mà chính xác là của ông chủ tiệm thuốc Hằng, chắc ông ta ngái ngủ và đã lấy nhầm viên thuốc “chết người” ấy đưa cho Tuấn mang về cho chị uống, dĩ nhiên ông ta không biết, còn Tuấn thì lại càng không ràng là việc chị uống nhầm thuốc nằm ngoài dự tính của thằng em út chị vì từ nãy đến giờ nó nằm bên cạnh chị ngáy khò khò chứ tuyệt nhiên không hề có một thái độ nào gọi là chờ đợi cả nếu thực sự nó có chủ mưu dụng ý trước. Nghĩ tới nghĩ lui, chị Tố Mỹ chợt tự nhận thấy bản thân mình đã quá sai lầm khi đổ oan cho thằng em là thủ phạm của cái chuyện “tày trời động đất” đang hoành hành trong cơ thể chị, chị dần dần bình tĩnh lại rồi gọi khẽ trong hơi thở mệt mỏi– Út, em xuống bếp… làm cho chị… ly chanh nóng đi!– Dạ! – Nghe tiếng chị, Tuấn vội vã chạy nhanh xuống bếp làm cho chị Sáu ly chanh nóng mà cho đến giờ phút này, thực sự nó cũng chưa hề biết chị ấy bị chứng bệnh gì mà kỳ cục vậy.– Nè, em nhớ cho… ít đường… thôi nghe chưa?
Nhật Hạ cùng bà Linh được đưa vô bệnh viện. Nhật Hạ do mang thai, thêm mất máu nên khá yếu, còn bà Linh bị ung thư giai đoạn cuối, được chuyển qua bệnh viện ung bướu. Huy Phong và Dương Thành đều không muốn đụng đến chính quyền nên không thưa kiện nhau, bị phạt hành chánh rồi thả Vy cầm giấy tờ của Nhật Hạ, đưa cho Minh Duy hoàn tất hồ sơ xuất cảnh. Tố Như vẫn nghĩ Huyền Sương bị Huy Phong ruồng bỏ nên hóa điên, nhưng chồng cô vẫn mê mẩn con điên đó. Ả âm mưu đưa Minh Duy vào tròng, dùng chiêu gạo nấu thành cơm ép anh kết hôn. Tố Như không biết bằng cách nào đã liên lạc được Dạ Long của tập đoàn AK mua thuốc. Tối đó, sau khi đi cả quãng đường từ thành phố A thăm Huyền Sương về, anh khá mệt mỏi, ngồi vật trên ghế sofa nhắm mắt dưỡng thần. Tố Như lẳng lặng từ phía sau, rón rén tới xoa bóp hai bên thái dương cho anh. Mùi nước hoa kích tình vương vất, bàn tay thiếu nữ dịu dàng massage, Minh Duy cảm thấy dễ chịu hẳn. Anh ngồi yên hưởng thụ cảm giác thư Sao rồi, đừng nói là muốn mua hết kim cương nữa nhé. Em nên hiểu rõ thân phân của mình ở Em biết mà, em thông suốt rồi. Chỉ cần anh đừng bỏ em, dù chỉ là cái bóng bên anh, em cũng chấp À, hôm nay sinh nhật em, anh có thể ăn chung với em bữa cơm được không?Minh Duy mở mắt, đôi mắt trầm đục mệt mỏi nhìn Tố Như, anh nhếch mép "được". Dù sao tôi cũng sắp về Mỹ, coi như ăn bữa cơm chia tay vậy. Tố Như mừng thầm, kế hoạch của ả thành công bước đầu. Tố Như đưa khăn lạnh cho Minh Duy lau mặt, rồi cả hai cùng ra bàn ăn. Trên bàn bày biện sẵn hai đĩa bò beefsteak, hai cái ly cao và chai rượu vang đỏ. Minh Duy gật gù "cũng ra trò phết". Anh ngồi vào đầu bàn, trải khăn lên đùi và bắt đầu cầm dao nĩa cắt thịt bò. Tố Như hơi thất vọng, vì Minh Duy không kéo ghế mời ả, và cũng không chờ ả ăn. Nhưng kệ đi, lát nữa anh cũng phải "ăn" em thôi. Ả cầm ly rượu, đi về phía Minh Duy, một tay chống lên bàn, hơi chồm người về phía anh, cố tình khoe trọn đôi gò bồng no tròn sau lớp váy ngủ satin màu đỏ gợi cảm. Ả nhớ lần hẹn đầu tiên, ả mặc đầm đỏ và anh rất thích. Một tay ả cầm ly rượu lắc lư, nghiêng về phía anh. Minh Duy hiểu ý, cũng cầm lên ly rượu của mình chạm ly với ả. Tố Như uống từ từ cạn sạch, chốc ly xuống cho anh xem, mày ả hơi ngướng lên nhìn Duy. Minh Duy dựa người ra ghế, ngước mắt nhìn Tố Như giở trò, môi mỏng đẹp nhếch lên, cầm ly vang đỏ một hơi cạn sạch. Nhìn yết hầu anh giật lên xuống, Tố Như nhếch môi cười âm hiểm, ả đi lại chỗ của mình, từ tốn cắt bò ăn. Minh Duy nhìn ả, thấy ả ngoan ngoãn ăn, không múa may quyến rũ anh, anh cũng hơi bất ngờ, rồi cũng chẳng mảy may về rượu mà cúi xuống ăn tiếp phần bò còn lại. Từ nhỏ, Minh Duy đã được gia đình tập làm quen với vị của rượu, lớn lên nếm thử rượu, phải phân biệt đâu là rượu bị bỏ thuốc, đâu là rượu nguyên chất. Vì trong giới kinh doanh, rượu bia là vũ khí giết người thầm lặng, không sáng suốt sẽ sa bẫy. Nhưng Minh Duy không thể ngờ tại Việt Nam lại có tập đoàn chuyên điều chế thuốc không mùi, không vị nhưng siêu mạnh, đã đánh gục bao nhiêu CEO của các tập đoàn lớn, dù là người khôn ngoan, cẩn thận đến đâu đều bị trúng thuốc. Ngay cả chủ nhân điều chế ra thuốc ấy, tiến sĩ hóa học Canada cũng bị trúng thuốc của chính mình Thiên Vũ. Sau khoảng 5 phút, Minh Duy bắt đầu thấy không ổn, cổ họng khô nóng, một loại cảm xúc ham muốn dâng trào, và ngày càng mãnh liệt. Anh nghĩ ngay tới ly rượu, quắc mắt nhìn Tố Như, ả vẫn đang ăn bò rất bình thường. " lý nào là vậy, rõ ràng mình thấy cô ta cũng uống, sao chỉ mình mình có phản ứng, mà vị của rượu rất bình thường, hay do mình mệt quá". Minh Duy dựa vào ghế, thở hắt ra, xoa xoa mi tâm. Anh quăng khăn lót đùi sang một bên, bỏ lên lầu. Tố Như hơi liếc nhìn theo, môi ả lại nhếch lên đầy đắc thắng, tiếp tục cúi xuống ăn. Ả dọn dẹp, ca hát nghêu ngao, rồi đi lại giỏ xách, mở ra lọ nước kích tình dạng xịt trong không khí, nhàn nhã chậm chạp lên lầu, mở cửa phòng ngủ của Minh Duy, nhanh chóng xịt hết cả chai, rồi nhẹ nhàng đóng cửa đi ra ngoài chờ đợi. Minh Duy trong phòng tắm mở nước dập hỏa, không dập được, cảm xúc ham muốn tăng hơn, khúc gậy th*t giương cao chào cờ. Anh mệt mỏi, dùng tay mơn trớn người anh em, muốn tự xử nhưng vô ích. Càng ngày, Minh Duy càng hít thở không thông. Anh chợt nghĩ tới Tố Như, muốn mượn ả dập hỏa, nhưng lại nhớ tới Huyền Sương, tới lời anh hứa sẽ chờ cô, anh không thể phụ cô ấy được, nhất vào lúc cô ấy không tỉnh táo. Minh Duy quyết định ra ngoài, tìm thuốc ngủ uống, ngủ là xong chuyện. Cửa phòng tắm vừa mở ra, một mùi hương dễ chịu thoáng đãng trong không khí, làm tâm hồn anh thư thái, đồng thời tâm trí của Minh Duy cũng lơ mơ, giống như buồn ngủ. Người phiêu diêu mà hạ thân nóng bỏng, cảm giác thật sự bức bối. Minh Duy mở cửa, xuống tầng lấy thuốc ngủ. Cửa vừa mở gặp ngay Tố Như, ả giương đôi mắt to tròn vô số tội nhìn anh đầy quan Sao mặt anh đỏ vậy, lên huyết áp phải không? Có cần em lấy thuốc không?- Cần, anh rất trí lơ mơ, người anh em cương cứng, cổ họng khô khốc giật liên hồi. Minh Duy cố hít thở, nói với Tố Em lấy giùm anh hai viên thuốc ngủ. Anh hơi khó Được, anh vô phòng chờ em lấy cho Duy nhanh chóng xoay người vô phòng, anh đi vô phòng tắm, hất nước rửa mặt. Nhìn mình trong gương, anh cũng hoảng hốt vì gương mặt đỏ phừng phừng của mình. "Không lẽ anh lên huyết áp thật?". Minh Duy cố mường tượng lại tất cả sự việc từ lúc anh về, rượu, đồ ăn không có vị gì khác thường, anh cũng cảnh giác dùng điện thoại rà qua ly rượu, quang phổ không hề có gì khác lạ, vậy lý do từ đâu. Anh chợt nhớ tới Gia Minh, liền đi ra gọi điện Alo! Hôm nay rảnh rỗi gọi điện thoại cho tôi à? Hay là lại muốn mượn Lực? - Không, tôi muốn hỏi ông một Hỏi Hình như ông anh của ông từng trúng thuốc kích dục, xém mất mạng. Vậy anh ấy có biết mình bị hạ thuốc không?- Anh tôi bị thuốc mấy lần, ông hỏi lần nào? Hahaha?- Tôi nghiêm túc Thôi được, cơ bản nếu là thuốc của Thiên Vũ thì không ai biết được. Ngay cả bản thân cậu ta cũng bị Dạ Long cho thử thuốc của mình mà. Hahaha. Anh Khiêm cũng vậy thôi, phòng ngày phòng đêm làm sao phòng em mình, người thuốc anh ấy là tôi. Thiên Vũ? Chủ tịch tập đoàn AK. Thuốc cậu ta lợi hại vậy à?- Không tin, ông cứ thử. Hahaha! Ông biết Anh Khiêm rồi, đa nghi và cẩn trọng hơn Tào Tháo, thế mà vẫn dính đấy. Hahaha. Nhưng yên tâm đi, thuốc dạng tiêm mới sợ, dạng uống thì chỉ cần có quan hệ thì thuốc tự giải. Mà sao lại hỏi tôi, hay ông đang bị thuốc Việc của tôi không cần ông lo, tôi sắp trở lại Mỹ một thời gian, phiền ông ở đây ngó dùm Tố Được. Tôi sẽ nhờ anh Khiêm, vì Tôi cũng sắp về Mỹ rồi, biết đâu tôi và ông đi chung chuyến Ừ. Thôi cúp máy Bye!Minh Duy nắm chặt điện thoại, mặt đanh lại nhìn vào "Tố Như, em dùng tiền của tôi thuốc tôi. Được, tôi sẽ cho em biết, giá trị của em cũng chỉ là đồ vật cho tôi phát tiết."
truyen thuoc kich duc