truyện con nhà nghèo
Con Nhà Nghèo - Hồ Biểu Chánh - Truyện Dài - Thư Viện Việt Nam - Vietnamese Ebooks EPUB PDF. Viet Messenger. EBOOKS » Hồ Biểu Chánh » Con Nhà Nghèo Truyện Dài MỤC LỤC Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Hồ Biểu Chánh Con Nhà Nghèo PHAN YÊN xuất bản 1954
Với một giọng văn nhẹ nhàng, sâu lắng, gần gũi đậm chất người Nam Bộ, Hồ Biểu Chánh một lần nữa quay lại với tác phẩm đầy ý nghĩa - "Con Nhà Nghèo". Bối cảnh tác phẩm là xã hội đất nước ta thời xưa cũ, ở nơi đó có đầy những số phận con người nghèo
một chiếc thẻ tre rơi xuống đất, hứa tắc khom lưng muốn nhặt, đúng lúc này lữ chủ bộ ngồi khoanh chân trong góc phòng bỗng khạc ra một miếng đờm, ông ta lén chùi ra giấy rồi nhanh chóng vò nó lại nhét xuống tấm đệm lót dưới mông, cất giọng vịt đực: "từ gia (tên chữ của hứa tắc) này, nghe nói hôm nay đứa con bảo bối nhà vương tướng công về đấy, …
Vay Tiền Nhanh Chỉ Cần Cmnd Asideway. Xóm Đập Ông Canh nằm dựa bên Gò Công qua Mỹ Tho, ngang qua ngã ba tẻ vô Ụ Giữa, bây giờ nhà chen rất đông đảo, cây đua mọc sum suê. Cái nhà việc cũ sùm sụp của làng hồi trước đã đổ bao giờ mà cất lại một toà nhà mới, nền cao khoảng khoát, nóc phơi đỏ lòm. Vài cái nhà lá tum hùm, cửa xịt xạc, vách tả tơi, hồi trước ở rải rác chung quanh đó cũng điêu tàn bao giờ mà nhường chỗ lại cho hơn chục cái nhà khác, tuy cũng lợp bằng lá dừa, song cột kê táng, vách đóng be, coi rất đẹp đẽ thơ thới. Cảnh cũ đổi mới, nhà ít thêm đông, nhưng mà mấy chuyện nào trong xóm từ xưa đến nay thì mấy ông già cũng còn nhớ hết. Có khi ăn đám giỗ, người ta thử hỏi ông Tám Tiền, ông câu Hữu vậy chớ nhà việc mới cất hồi nào, ông thôn Tà mất bao giờ, chú chệt Chà về đó mấy năm rồi, thì hai ông trả lời liền, không do dự mà cũng không sai lầm. Có một chuyện hai ổng không chịu nói, là chuyện Cai tuần Bưởi. Một lần nọ, người trong xóm, nhân trăng rầm tháng giêng tỏ rạng, tựu lại sân ông câu Hữu coi đạp lúa. Mỗi người đều nhắc chuyện xưa lại nghe chơi. Có người hỏi tại sao Cai tuần Bưởi lại bán nhà mà đi, thì ông câu Hữu nhíu mặt, chau mày, nín thinh một hồi lâu rồi nói rằng “Các chú đừng có hỏi. Việc đó nói ra chắc sinh xào xáo trong xóm. Các chú không muốn ở yên chỗ này hay sao, nên hỏi tới chuyện Cai tuần Bưởi?”. Ai nấy nghe nói như vậy thì sợ, nên ngó nhau rồi nói lãng sang chuyện khác, mà từ đó về sau cũng hết dám hỏi tới chuyện Cai Tuần Bưởi nữa. Nói chuyện Cai tuần Bưởi thì phải bị nạn gì mà người ta sợ đến thế? Mình không phải ở xóm Đập Ông Canh mà sợ. Vậy để mình thuật Cai tuần Bưởi cho mỗi người nghe một chút. Cách chừng hai mươi mấy năm trước, trong xóm Đập Ông Canh, ở phía sau nhà việc, có một cái nhà ba căn, cột bằng cây bần, nóc lợp lá xẻ, cửa cặp lá chầm, vách gài bằng tre, trước sân một bên vắt một đống rơm, một bên trồng một cây me, sau kè chuối lá xiêm xơ rơ mấy bụi, mía sanh diệu lố xố mấy dòng. Cái nhà đó là nhà Cai tuần Bưởi.
"Nhưng..mình không có tiền""Má, thì ra là con nhà nghèo, nhìn sơ là ngửi thấy mùi nhà quê rồi, không có tiền mà cả gan vào học chung với tụi tao, từ giờ mày sẽ là đồ chơi để tụi tao tiêu khiển"Hai thằng to con nhất nhanh chóng lao vào trấn Apo lên tường, một tên lắc lắc hộp sữa đang uống dang dở, ngậm vào miệng nhâm nhi rồi phun đầy lên mặt Apo, cậu bé sợ hãi kêu cứu, nhưng hàng chục ánh mắt nơi đó đang ngắm nhìn rất vui vẻ tận hưởng trò chơi."Giúp mình với" Apo hướng ánh mắt về cậu bạn cùng bànMile búng tay nhẹ một cái, tụi kia liền nhét bông lau bảng vào miệng cậu. Apo thất kinh, mùi bông lau dơ bẩn và hôi hám, cậu vùng vẫy cố sức thoát ra nhưng không được. Càng chống cự, hai tên đô con kia càng siết chặt tay đứng lên đi lại đối diện với Apo nhìn vào đôi mắt sắp khóc kia"Thứ nhất, tao ghét mấy thằng học giỏi,Thứ hai, tao ghét mấy thằng nghèo kiết xácThứ ba, tao cực ghét mấy thằng mít ướt"Mile dùng hai tay nhéo mạnh hai bên má Apo kéo ra"Nghe đây nhóc con, ở đây tao là đại ca, từ hôm nay phải nghe lời tao, nếu không còn nhiều trò vui chờ mày phía trước""Hoan hô đại ca, Mile Phakphum muôn năm, muôn năm!!!"Tiếng cười rộn rã khắp cả căn phòng chào đón một chuỗi ngày khốn khổ của cậu học sinh mớiHết giờ ra chơi cậu chạy vội vào nhà vệ sinh rửa sạch mọi thứ, cậu không dám mách giáo viên vì cậu không muốn bỏ lỡ sự tài trợ nay thật là một ngày tồi tệ, Apo trở về nhà, ngôi nhà thuê tại một xóm trọ nghèo và dột nát. Giá thuê chỉ bằng tiền cơm một ngày của tầng lớp trung lưu. Cậu bé mồ côi cha, mẹ cậu vốn dĩ không được học hành gì..đến chữ còn viết không rành, nên chẳng thể nào xin được một công việc đàng hoàng. Mẹ cậu làm ở đợ cho người ta, nhưng sức khoẻ yếu kém, và bà cũng không biết nấu mấy món ăn cầu kỳ đẹp mắt. Thế là hôm nay trùng hợp bà bị đuổi mẹ mình ngồi thẩn thờ trong căn phòng trọ chật hẹp, Apo không dám hỏi thăm chỉ đến ôm mẹ mình thật chặt, hai mẹ con rớm nước mắt nhưng không khóc. Họ chưa bao giờ khóc trước mặt nhau vì nghĩ rằng bản thân mình phải mạnh mẽ để làm chỗ dựa cho người còn lực thay đổi cuộc sống duy nhất nằm trong tay cậu bé, Apo thông minh bẩm sinh, lại còn siêng năng và chăm chỉ. Vì vậy từ bé, cậu luôn đứng nhất trường. Khi hay tin nhận được học bổng tài trợ miễn phí từ ngôi trường mới, hai mẹ con vui mừng khôn siết, thậm chí hiệu trưởng còn hứa nếu đem thêm nhiều danh hiệu mới cho trường, ông ấy sẽ tài trợ luôn chi phí vào đại học cho đâu có ai ngờ, cái gì cũng có cái giá của nó, cậu lại rơi vào vòng xoáy của những kẻ nhà giàu trẻ trâu thích tiêu khiển, cố gắng một năm thôi, chỉ cần có đủ tiền vào đại học thì tốt lắm cất cặp xách và chào mẹ đi làm, phải, cậu có một công việc làm thêm vào buổi chiều đến tối, đó là đi rửa bát cho nhà hàng. Lúc đầu quản lý sắp cậu vào chân phục vụ bàn, nhưng mà không ít lần cậu bị khách hàng trêu chọc, còn mời mọc khiếm nhã, nên cậu bé xin được đổi làm nhân viên rửa bát và dọn nhà đến chỗ làm, cậu đi bộ, mẹ cậu có tiết kiệm một ít tiền muốn mua xe đạp cho cậu như những bạn bè khác, nhưng Apo không đồng ý, tiền đó để dành cho mẹ khi ốm đau có thể đi khám ở viện đàng nay một nhân viên chạy bàn bị ốm nên nghỉ đột xuất, quản lý thấy vậy nên bảo Apo vào thay, lương được nhân hai nên cậu bé cũng rất vui mừng, giúp đỡ được mẹ phần nào vì hôm nay bà rất buồn khi bị đuổi cậu bê đồ ăn ra thì tình cờ gặp ngay thầy hiệu trưởng, thầy đi ăn cùng gia đình, mà gia đình thầy lại có cậu bạn cùng bàn đang ngồi đấy. Hoá ra Mile lại là con trai thầy, cậu chào hỏi thầy rồi cẩn thận đặt từng món ăn cậu học trò nhỏ có thành tích xuất sắc như vậy, không ngờ buổi tối còn phải làm thêm vất vả thế kia, thầy hiệu trưởng vội hỏi thăm mới biết rõ bối cảnh gia đình cậu bé, xem ra còn nghèo khổ hơn trí tưởng tượng của ông."Apo, nhân viên giặt ủi nhà thầy vừa xin nghỉ, nếu mẹ em muốn làm thì cứ đến nhà thầy nhé, công việc không nặng lắm đâu, tất cả đều làm bằng máy, chỉ cần xắp xếp mọi thứ ngăn nắp là được rồi. Không những vậy, sẽ có bảo hiểm lao động đàng hoàng nữa"Apo nghe thế rất vui mừng, chỉ cần có việc làm ổn định là tinh thần mẹ cậu sẽ phấn chấn lên, cậu gật đầu cảm ơn thầy, nhưng cậu hơi sợ Mile, vừa nãy nhìn qua thấy gương mặt cậu ta tối sầm trông có vẻ khá bực buổi ăn, thầy hiệu trưởng kẹp một ít tiền boa và địa chỉ nhà gửi cho Apo, ông ấy còn đặc biệt gọi một phần thịt nướng gói mang về, nhờ nhân viên khác đưa cho cậu bé."Sao ba phải tốt với nó như vậy, có thân thiết gì đâu?"Mile hậm hực vì thấy ánh mắt dịu dàng của ba mình nhìn Apo, còn mỗi lần nhìn mình thì hết sức nghiêm khắc, thậm chí còn có phần hung dữ "Người tốt phải được đối xử tốt, khi nào con được một nửa như Apo đi rồi tính. Ăn cơm còn không biết rửa bát lần nào. Em nó nhỏ hơn con mà còn biết phụ giúp gia đình, là nhà người ta có phước!"Từ lúc đó lên xe đến khi về tới nhà, Mile lãnh một tràn giáo huấn đến ong cả đầu óc"Là ba đã sai khi nuông chiều con từ bé""Ba chỉ có một mình con, con phải sống cho đàng hoàng vào""Apo thậm chí còn không có ba để yêu thương, con phải noi gương cậu bé, trưởng thành lên""Apo hiền lành, học giỏi, lại hiếu thảo""Apo... là Apo, Apo..chưa bao giờ nghe thấy cái tên nào đáng ghét đến như thế. Lại so sánh mình với thằng nhóc vừa nghèo vừa yếu đuối, mới đụng tí đã suýt khóc chẳng giống một đấng nam nhi. Mile vô cùng bực, tự nhủ ngày mai gặp lại nó sẽ dạy dỗ lại cho chừa cái tật đóng vai nạn nhân tiếp, truyện này sẽ hơi dài chắc tầm vài chap mới End nhé mấy bà
truyện con nhà nghèo